“Vút! Vút! Vút!”
Trong nháy mắt lại là một trận pháo nổ nữa.
Cường đạo Nam Cương đã lập tức tổn thất hơn phân nửa. Ngay cả cơ hội đầu hàng cũng không có.
Ngay vào thời khắc bọn họ giẫm chân vào khu vực Tam Giác Vàng này, thì số phận đã được định trước rồi. Hoặc là nói, vào một khắc bọn họ ra tay với Cao Phong đó, thì số phận của bọn họ đã được định sẵn.
Đó chính là chết!
Mà hôm nay bọn họ giẫm lên khu vực của Tam Giác Vàng, chẳng qua chỉ là đẩy nhanh cái chết của bọn họ mà thôi!
“Long Tuấn Hạo, con mẹ nó cậu đừng có khinh người quá đáng! Dựa vào cái gì các cậu có thể giết người của chúng tôi, mà chúng tôi thì không thể giết người của các cậu được? Tôi nói cho cậu biết, cậu có thể giết chiến sĩ Nam Cương chúng tôi, thì chúng tôi cũng có thể giết đám phế vật Phong Hạo các cậu, cũng có thể giết chết cả đại ca của các cậu!” Đức Khánh tức đến mức không ngừng rống to, trong mắt tràn đầy vẻ tức giận.
Long Tuấn Hạo chậm rãi quay đầu lại, nhìn về phía khu vực Nam Cương.
“Hôm nay ông đây nói cho ông biết, chiến sĩ Phong Hạo chúng tôi giết các người thì được, nhưng cường đạo Nam Cương các người động vào người của chúng tôi thì không được! Ông động vào một người của chúng tôi, thì ông đây sẽ giết mười vạn người của các ông, cho đến khi giết hết sạch mới thôi! Đừng phí lời với ông đây nữa, từ trước đến nay ông đây không nói đạo lý với người khác. Bởi vì anh Phong của tôi mới chính là đạo lý! Tiếp tục giết!”
Long Tuấn Hạo ra lệnh một tiếng, tiếng súng và pháo lại một lần nữa vang lên ngút trời.
“Ầm! Bằng bằng bằng!”
“Ầm ầm! Ầm ầm ầm!”
“Cứu tôi với! Ngài Đức Khánh cứu mạng!”
Những cường đạo Nam Cương này hoàn toàn rơi vào trong tuyệt vọng.
Mà đám người Đức Khánh cũng cắn chặt răng, xoay người ngay tại trận rồi rời đi.
Không có sự trợ giúp của ngài John, cường đạo Nam Cương bọn họ hoàn toàn đánh không lại được khối tập đoàn Phong Hạo.
Nhưng lúc này bọn họ đã vi phạm quy tắc trước, cho dù John có dẫn người đến đây thì cũng không dám nói thêm gì. Bởi vì một trăm nghìn chiến sĩ Việt Nam đó cũng không phải chỉ để làm cảnh! Cho nên, bọn họ chỉ có thể cắn răng rời đi, đứng ở nơi này cũng chỉ tự rước lấy nhục.
Chỉ nghe thấy tiếng súng nổ liên tục và tiếng kêu thảm thiết chưa từng ngừng lại ở Tam Giác Vàng.
Long Tuấn Hạo đã nói rõ, từ chối đầu hàng, giết sạch tất cả.
Hơn sáu mươi nghìn chiến sĩ Phong Hạo hiển nhiên không hề do dự, trong lòng ôm thù hận, quyết báo thù rửa hận cho những chiến sĩ Phong Hạo đã ngã xuống kia.
Sau một tiếng đồng hồ, trận chiến mới dần ngừng lại. Liếc mắt nhìn qua, thi thể nằm đầy đất, máu chảy thành sông. Trải qua một trận chiến này, cường đạo Nam Cương vốn đã không có nhiều cường đạo, nay lại chết mất ba mươi nghìn người. Không thể không nói, việc này đối với cường đạo Nam Cương mà nói là một đả kích vô cùng to lớn.
Long Tuấn Hạo lau mồ hôi trên mặt, rồi sải bước đi vào chiếc xe ở phía sau.
“Tông Trạch, toàn thắng rồi! Có phải anh Phong thật sự là thần cơ diệu toán không? Làm sao anh ấy biết tên khốn Đức Khánh sẽ phái người tới đây vậy?”
Anh ta lau mồ hôi trên gương mặt, hỏi với vẻ mặt hưng phấn.
Liễu Tông Trạch từ từ ngẩng đầu lên, nhìn một trang sách kế hoạch chiến đấu trong tay mình, rồi chậm rãi lắc đầu.
“Anh Phong không phải là thần, làm sao anh ấy có thể thần cơ diệu toán được? Có lẽ, anh ấy chỉ thấy qua quá nhiều người, trải qua quá nhiều chuyện, cho nên mới có thể hiểu được nhân tính chăng? Không thể không nói, bất cứ một kinh nghiệm nào cũng đều thuộc về tài sản của bản thân. Cho dù là đắng cay hay là ngọt bùi, thì đều là tài sản mà người khác không thể lấy đi được.” Liễu Tông Trạch từ từ khép mắt lại, giọng nói mang theo chút cảm khái.
Thời gian bọn họ quen biết Cao Phong cũng không ngắn. Lúc trước Cao Phong trở thành tên ở rể phế vật của nhà họ Kim ở Hà Nội, đó là một câu chuyện cười khắp toàn bộ thành phố Hà Nội. Anh đã nhận hết sự ghẻ lạnh và chế nhạo, làm sao đây có thể không phải là một loại tôi luyện được chứ?
Nhìn hết thế gian nóng lạnh, nhìn thấy gốc rễ của tình người. Có lẽ chính những tôi luyện này mới có thể biến anh trở thành bá chủ của thành phố Hà Nội, trở thành Cao Kình Thiên của sau này!
Sáng hôm nay, Liễu Tông Trạch đã nói chuyện với Cao Phong. Sau khi anh nghe xong tình hình ở Nam Cương qua lời kể của Liễu Tông Trạch, thì đã đưa ra sự sắp xếp này.
“Con thỏ nóng vội sẽ cắn người, con chó nóng vội thì sẽ nhảy tường.”
Câu nói này của Cao Phong đã mang lại một gợi ý rất lớn cho Liễu Tông Trạch.
Chẳng qua đám người Đức Khánh thật sự đã bị khối tập đoàn Phong Hạo ép đến sốt ruột rồi.
Sau khi hai người bàn bạc xong, mới có một trận mai phục như vậy. Mà hiện tại, trận mai phục này đã toàn thắng, trực tiếp giết chết hơn ba mươi nghìn quân địch.