“Quy của của bán đảo thuộc Thành phố Hòa Bình này chính là không thể mang bất kỳ thiết bị điện tử nào lên đảo, anh quá lo lắng rồi!”
Nam Phương Minh Nguyệt vẫn không muốn thừa nhận là mình đã sơ sót.
“Quy củ gì chứ?”
Cao Phong bĩu môi cười nhạt: “Quy củ là do kẻ mạnh đặt ra, sau đó bắt kẻ yếu phải tuân thủ, những chuyện này mà còn cần phải nói nhiều à?”
Nói xong câu này, Cao Phong đi thẳng vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa mặt.
Nhưng sau khi mở vòi nước, Cao Phong đột nhiên nhớ ra mình vẫn đang sử dụng mặt nạ, cuối cùng đành từ bỏ ý định rửa mặt.
“Anh!”
Nam Phương Minh Nguyệt cắn răng, sau đó nói: “Vì Dòng tộc nhà họ Nam Phương, tôi có thể chịu oan ức một chút.Nhưng mà…Cao Phong! Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh đừng làm chuyện gì điên rồ với tôi!”
“Nếu anh dám đổi làm gì với tôi, tôi bảo đảm sẽ để anh chết rất khó coi!”
Nam Phương Minh Nguyệt cản răng nghiến lợi nhìn Cao Phong và nói.
“Cô cứ yên tâm đi! Tôi không có hứng thú gì với một bộ xương đâu!”
Cao Phong vừa nặn kem đánh răng vừa nói với cô ta, thậm chí anh còn không thèm quay đầu lại.
“Cái gì bộ xương?”
Lúc đâu, Nam Phương Minh Nguyệt hơi sửng sốt mất mấy giây.
Sau đó, cô ta cúi đầu nhìn thân hình của mình theo bản năng.
Trong nháy mắt, cô ta phản ứng lại.
“Cao Phong! Anh mau nói rõ ràng cho tôi! Ai là bộ xương hả? Dáng người của tôi thuộc loại vóc dáng theo tỷ lệ vàng, muốn ngực có ngực muốn cái gì có cái đó, mắt mũi anh kiểu gì thế”
Một giây kế tiếp, trong cả phòng vang vọng giọng nói mạnh mẽ, vang dội của Nam Phương Minh Nguyệt.Cao Phong vân cực kỳ bình tĩnh, chỉ im lặng đánh răng rửa mặt, sau đó đi ra phòng vệ sinh.
Nam Phương Minh Nguyệt trợn tròn hai mất, sau khi thấy Cao Phong đi ra, cô ta lập tức mở miệng nói: “Cao Phong! Tối nay, anh…”
“Bịch!”
Nam Phương Minh Nguyệt còn chưa nói hết câu đã thấy Cao Phong đi thẳng lại giường ngủ, lôi một tấm chăn xuống đất chăn, sau đó lại lấy thêm một cái gối rồi xoay người, đặt hết xuống mặt đất.
“Anh đang làm gì vậy?”
Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt, nhìn Cao Phong không chớp mắt.
Cái tên Cao Phong cũng có ánh mắt đấy chứt Chỉ thấy Cao Phong dùng hai tay nắm một bên chăn, trải xuống đất, sau đó gập lại làm đôi, xếp chăn lại thành hai lớp.
“Bịch!”
Động tác của Cao Phong vô cùng thành thạo, anh ném gối xuống, một chỗ ngủ đơn giản được tạo thành ngay trên mặt đất.
Sau đó Cao Phong vén một dóc chăn lên, để nguyên quần áo rồi chui vào chăn.
Một nửa chăn để nằm, một nửa để đắp, nhìn sơ qua cũng có vẻ rất phù hợp đấy! Nam Phương Minh Nguyệt thật sự ngạc nhiên, động tác của Cao Phong liên mạch, dễ dàng tạo ra chỗ ngủ dưới đất một cách quen thuộc như vậy, người nào cũng ghê thật! Chẳng lẽ, trước kia cũng thường phải ngủ dưới đất à? “Anh…
Cái này…
Anh…
Cái này…’ Nam Phương Minh Nguyệt sửng sốt mất mấy giây, liên tục lắp bắp, không tìm ra được những từ ngữ thích hợp để mở miệng.
“Tôi là một đứa trẻ mô côi! Từ nhỏ, tôi đã quen với việc ngủ ngoài đường.”
Cao Phong nhàn nhạt giải thích một câu, sau đó chậm rãi trở mình, đưa lưng về phía Nam Phương Minh Nguyệt rồi ngủ thiếp đi.
Nghe anh nói vậy, Nam Phương Minh Nguyệt hơi sửng sốt.
Nhìn bả vai rộng của Cao Phong, đột nhiên trong lòng cô xuất hiện cảm giác sợ hãi.
Theo thông tin mà cô ta điều tra được, Cao Phong đúng một đứa trẻ mồ côi, lớn lên trong một viện mô côi ở phía Nam thành phố.
Nghĩ tới đây, trong lòng Nam Phương Minh Nguyệt bỗng nhiên sinh ra cảm giác đồng tình.
Nhưng ngay sau đó, lòng cô ta lại bị ngạc nhiên lấp đây.
Đối mặt với một người phụ nữ vô cùng xinh đẹp, vạn người có một như mình thế này, vậy mà Cao Phong lại có thể bình tĩnh, sống chung một phòng với mình.