Cao Phong nhanh chóng suy nghĩ, sau đó quay đầu nhìn về phía Dương Đông Huy.
“Khụ…” Mặt Dương Đông Huy đỏ ửng, tằng hắng một cái để giấu đi sự xấu hổ, quay đầu sang chỗ khác.
Trong lòng Cao Phong cảm thấy lạnh lẽo, Dương Đông Huy không hỏi ý kiến của mình đã tự thông báo tăng tiền thuê mặt bằng?
Anh ta lòng lang dạ thú, đã bị Cao Phong nhìn thấu.
Dương Đông Huy nhất định đã thông đồng với nhà họ Phạm, cố ý làm vậy để thêm dầu vào lửa.
Mục đích đương nhiên là vì kích thích nhiều người phẫn nộ hơn, để bọn họ cùng nhau nhắm vào Cao Phong.
Mặc dù lúc này không thích hợp để trách hỏi, nhưng Cao Phong vẫn phải giải thích với người ở bên ngoài.
“Quản lý Huy, có chuyện này à?” Cao Phong quay đầu nhìn về phía Dương Đông Huy.
Dương Đông Huy do dự hai giây, rồi chậm rãi bước lên trước hai bước, đi tới trước mặt mọi người.
Mà ánh mắt mọi người cũng tập trung vào Dương Đông Huy.
“Anh Phong, khi mới nhậm chức anh đã ra ba quyết định. Quyết định thứ nhất là tăng tiền thuê mặt bằng…” Dương Đông Huy kiên trì, dùng một câu nỏi đẩy Cao Phong xuống vực sâu vạn trượng.
“Mày!” Khổng Duệ Chí vô cùng phẫn nộ.
Dương Đông Huy đã trắng trợn bắt đầu đối đầu với Cao Phong.
“Tôi từng nói như vậy?” Cao Phong lạnh nhạt hỏi, ngôn ngữ và ánh mắt tỏa ra cảm giác áp bách rất mạnh.
“Anh Phong, chính anh đã nói như vậy. Anh là ông chủ, tôi chỉ có thể nghe anh thôi!” Dương Đông Huy đàng hoàng chững chạc trả lời.
Cao Phong chậm rãi thu hồi ánh mắt, không định tiếp tục hỏi thêm.
“Ra quyết định cái đầu anh! Đòi tăng tiền mặt bằng của chúng tôi à?”
Một thanh niên lại lần nữa tiến lên, không ngừng đạp mạnh vào xe.
Hiện trường lại lâm vào hỗn loạn lần nữa.
“Dừng tay! Quản lý Huy, tôi nhớ rõ ràng. Trong cuộc họp anh Phong không hề nói phải tăng tiền mặt bằng? Anh nghe lầm hay là anh diễn đạt sai vậy?” Bỗng nhiên, Thương Hồng Thành kêu lên, cất bước đi tới.
Đám người ngay lập tức sững sờ, thoáng yên tĩnh lại một chút.
Không đợi Dương Đông Huy nói tiếp, Cao Phong cầm lấy micro, nói tiếp: “Tôi nói là Việt Nam chú trọng lễ nghĩa. Tôi mới tới khu phố thương mại, cũng mang đến cho mọi người một món quà, đó là giảm mười phần trăm tiền thuê mặt bằng cho người thuê.”
“Nghe rõ ràng nhé, là giảm tiền thuê, mười phần trăm!”
Vẻ mặt Cao Phong nghiêm túc, lại lặp lại một câu.
“Cái gì?”
“Dm, giảm mười phần trăm?”
“Tôi tính xem nào… Vậy năm nay tôi sẽ có thể tiết kiệm không ít tiền đâu?”
Cao Phong vừa nói xong, mọi người ở xung quanh ngay lập tức ồn ào bàn luận.
“Giảm, giảm thật à?” Một người trung niên nhìn về phía Cao Phong hỏi.
“Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy, giảm thật.” Cao Phong lạnh nhạt gật đầu.
“Tốt! Tốt! Giảm là tốt! Tuyệt vời!”
Ngay sau đó, những người thuê không đến để gây chuyện bắt đầu lớn tiếng kêu đây là chuyện tốt.
“Tốt! Tôi thấy tốt lắm, tôi nhất định phải tranh thủ chuyện này!”
Ngay sau đó, lại có vô số người thuê bắt đầu lớn tiếng kêu tốt, thậm chí còn bắt đầu vỗ tay.
Bọn họ không thèm để ý đến lúc đó liệu đám người Cao Phong có lật lọng hay không, bọn họ chỉ cần thấy bản thân mình được lợi là được.
Kết quả trước mắt là một năm tiền thuê của bọn họ có thể giảm xuống không ít, chuyện này đã đủ để cho bọn họ bắt đầu vui vẻ.
Về phần Cao Phong có phải đang phối hợp diễn kịch với Thương Hồng Thành hay không thì liên quan gì đến bọn họ?
Cao Phong ra quyết định trong chớp mắt, trong nháy mắt thu phục được lòng tin của rất nhiều người.
“Không phải như vậy, tôi không nghe lầm, tiền thuê sẽ không được giảm đâu…”
Dương Đông Huy trừng to mắt, há miệng định giải thích, nhưng giọng của anh ta sớm đã bị át mất.
“Hiện tại, nói một chút về chuyện hai trăm tỷ hai mươi triệu tiền mặt.” Đợi vô số người reo hò xong, Cao Phong đưa tay chỉ đống tiền mặt cao như núi.
Lúc này, vô hình trung, địa vị của Cao Phong đã dần dần cao lên trong lòng những người thuê.