Lúc này, Cao Phong dùng chân đạp Cao Anh Hạo xuống, ánh mắt của anh lạnh như băng nhìn mọi người ở xung quanh, anh giống như một vị Chúa Tể có quyền ban sự sống cái chết cho người khác vậy, vì vậy chẳng ai dám đối mặt với anh quá ba giây.
Cao Anh Hạo nằm trên mặt đất, khuôn mặt của anh ta dán vào mặt đất lạnh lẽo, hàm răng cắn và nghiến chặt khiến tiếng kẽo kẹt vang lên rõ ràng.
Đôi mắt oán độc của anh ta chăm chú nhìn Cao Phong, hận không thể khiến Cao Phong bị xẻ làm nghìn mảnh mới có thể giải nỗi hận của anh ta.
Nhưng lúc này, cho dù anh ta muốn đứng lên thì cũng không đứng lên nổi.
“Xoạt!”
Cao Anh Hạo gian nan đưa tay phải ra, bỗng nhiên anh ta nhanh chóng lấy một con dao găm sắc bén từ phía sau anh ta ra.
Thừa dịp Cao Phong đang nhìn mọi người xung quanh, Cao Anh Hạo nhanh nhẹn lấy con dao đó đâm thẳng về phía chân của Cao Phong.
Lần này nếu như anh ta đâm trúng chân của Cao Phong thì chắc chắn Cao Phong cũng sẽ không thể đứng vững nổi, đến lúc đó thì nhất định anh ta có thể chuyển bại thành thắng.
Nhưng mà Cao Anh Hạo tưởng tượng thì hay mà hiện thực lại quá tàn khốc.
Căn bản là Cao Phong sẽ không cho anh ta cơ hội đánh lén, không chờ anh ta đâm đến thì Cao Phong đã xoay người lại, sau đó anh dùng chân phải đạp tay của anh ta xuống một cách mạnh mẽ.
“Ầm! Răng rắc! răng rắc!”
Cao Phong không chút lưu tình mà đạp một cước chuẩn xác vào bàn tay của Cao Anh Hạo, anh giẫm bàn tay đó xuống đất rồi không ngừng dùng sức nghiền ép nó.
“A!”
Lại là một loạt những âm thanh gãy xương và tiếng kêu thảm thiết không dứt của Cao Anh Hạo vang lên.
Con dao trong tay của Cao Anh Hạo tuột khỏi bàn tay anh ta, mà vẻ mặt của anh ta thì đang vô cùng thống khổ.
Lúc này, hai bàn tay của anh ta đã bị thương vô cùng nghiêm trọng, một tay của anh ta đã bị Long Tuấn Hạo bắn trúng, tay còn lại thì đã bị Cao Phong đạp cho vỡ xương tay.
Còn có một chân của anh ta cũng đã bị Cao Phong đánh cho gãy xương rồi.
Hai tay hai chân của anh ta đã bị đánh cho không thể cử động được, bây giờ xem ra anh ta chỉ có thể cử động một chân như bình thường mà thôi.
Lúc này, nghiễm nhiên là Cao Anh Hạo đã mất đi sức chiến đấu một cách triệt để, thậm chí ngay cả việc đứng lên cũng làm anh ta mất rất nhiều sức lực.
Tất cả mọi người cũng không thể nào không chấp nhận sự thật ấy.
Đó chính là, Cao Anh Hạo không phải là đối thủ xứng tầm của Cao Phong!
Bất kể là tốc độ, phản ứng, sức mạnh hay là độ bền bỉ của anh đều vượt trội so với Cao Anh Hạo.
“Ầm!”
Cao Phong dùng một cước đá cho Cao Anh Hạo lăn sang một bên, sau đó anh quay đầu nhìn về phía vài người luyện võ nhà họ Cao rồi từ tốn nói: “Người kế tiếp.”
Giọng nói của anh vô cùng bình tĩnh, điệu bộ thong dong tùy ý, hơi thở của anh cũng vô cùng trầm ổn nhẹ nhàng.
“Cậu Phong, đắc tội với cậu rồi!”
Một người luyện võ nhà họ Cao tầm hơn bốn mươi tuổi cất bước đi ra, ông ta chắp tay chào Cao Phong.
Tuy rằng giọng nói của ông ta vô cùng khách sáo nhưng nếu nhìn kỹ thì người ta vẫn có thể thấy được sự lạnh lẽo ở sâu bên trong đáy mắt của ông ta.
Thường thường trong một cuộc đấu võ người ta phân chia thứ tự theo quan hệ xa gần, nên ở trong nhà họ Cao cũng áp dụng quy tắc này.
Hiển nhiên là người đàn ông trung niên này có quan hệ gần gũi với Cao Anh Hạo.
Mà chuyện Cao Anh Hạo phái người ám sát Cao Phong đã là sự thực mà tất cả mọi người ở đây đã nghe và biết rõ ràng rồi.
Ban nãy người này đứng cạnh Cao Anh Hạo, tất nhiên là ông ta cũng muốn giết anh, cũng là kẻ địch của Cao Phong rồi.
Cao Phong hơi híp mắt lại, anh liếc mắt nhìn người đàn ông trung niên này.
Nếu như anh không nhớ lầm, người này có lực đạp chân rất nổi tiếng, đứng hạng ba trong bảng xếp hạng sức chiến đấu ở nhà họ Cao.
Ở thời điểm này, vị trí top 3 cao thủ của nhà họ Cao ở trong mắt mỗi người nhà họ Cao đều là ba vị trí xa vời không thể với tới được.
Thế nhưng bây giờ ở trong mắt của Cao Phong, người đàn ông trung niên này cũng chỉ là hạng xoàng thôi, ông ta không xứng là đối thủ của anh.