Trên mặt Cao Phong mang nụ cười nhẹ nhàng, anh khẽ nói với cô.
“Nhưng mà… Nhưng mà em cảm thấy, từ đầu đến cuối em không thể giúp được gì cho anh cả.”
“Thậm chí còn có lúc em cảm thấy rằng mình chính là một con ghẻ ký sinh.”
Lúc này Kim Tuyết Mai không thể kìm nén được cảm xúc trong lòng mình, cô không nhịn được nhỏ giọng nức nở.
“Nói cái gì vậy chứ?”
“Lại nói những lời này nữa, anh thật sự không vui đâu đó.”
Cao Phong hơi nhíu mày, anh nắm chặt lấy tay của Kim Tuyết Mai.
Anh biết, lời Kim Tuyết Mai nói quả thật là lời trong lòng, là suy nghĩ chân thật nhất của cô.
Hiện giờ Cao Phong nắm trong tay bốn thành phố, còn nhận sự nể trọng của ông Trần, thậm chí còn giao cho Cao Phong nhiệm vụ cực kỳ quan trọng.
Mà Kim Tuyết Mai, ngoại trừ một cái thân phận là thiên kim của nhà họ Diệp ra thì dường như cô cũng chả có cái gì cả.
Mà Cao Phong bây giờ, tốc độ trưởng thành cực nhanh, ngay cả nhà họ Diệp cũng sắp không đuổi kịp rồi.
Cho nên, Kim Tuyết Mai sẽ có loại suy nghĩ này, cũng là không thể tránh được.
Nhưng Cao Phong anh chưa bao giờ có suy nghĩ như vậy cả.
“Con đường gian nan, em đã bầu bạn với anh vượt qua cả đoạn đường rồi, thật vất vả mới có cuộc sống ngọt ngào này, sao anh lại có thể vô lương tâm, phụ lòng em, một cước đá văng em được chứ?”
“Tình yêu đã đi tới cuối đường rồi, không chỉ có tình yêu, còn có trách nhiệm nữa.”
“Anh nghĩ, anh có thể làm một người chồng tốt, một người ba có trách nhiệm.”
Cao Phong chậm rãi xoay người, anh vô cùng nghiêm túc mà nhìn Kim Tuyết Mai.
Sau đó anh nhẹ nhàng mở hai tay ra, kéo Kim Tuyết Mai vào lòng mình.
“Bốp bốp bốp bốp!”
Hơn hai mươi ngàn người đều bắt đầu vỗ tay đồng loạt.
Tiếng vỗ tay như sấm dậy vang lên phía chân trời, thẳng về tận trời xanh, giống như là tiếng sấm trên đất bằng vậy.
Lúc này Kim Tuyết Mai rất cảm động, cuối cùng cô cũng không thể nói ra được gì, chỉ có thể không ngừng gật mạnh đầu trong lòng của Cao Phong mà thôi.
“Gia chủ Cao Phong! Gia chủ phu nhân! Mời hai người nghỉ ngơi lấy sức một chút.”
“Kế tiếp, tôi vẫn còn có chuyện cần tuyên bố.”
Lâm Vạn Quân nhìn hai người Cao Phong, ông nhẹ giọng nói.
Cao Phong gật gật đầu, anh kéo bàn tay của Kim Tuyết Mai, đi tới bên cạnh đứng chờ.
Ánh mắt Lâm Vạn Quân chậm rãi quét qua trên mặt hơn mười ngàn người nhà họ Cao.
“Sau khi tôi đã thương lượng với gia chủ Cao Phong thì quyết định, hôm nay sẽ làm một báo cáo cuối năm công bố nhân viên nhà họ Cao có cống hiến.”
Lâm Vạn Quân nói ra một câu, vô số người ở dưới đài đều mở to hai mắt mà nhìn.
Đồng thời, trong lòng bọn họ cũng kích động, lại căn bản không thể áp chế được.
Đối với những người nhà họ Cao bọn họ mà nói, đa số là trẻ mồ côi không cha không mẹ, hoặc chính là những kẻ lang thang không nhà để về.
Có thể có một cuộc sống ở hòn đảo nhà họ Cao này, có cho bọn họ một bát cơm ăn, được ăn no mặc ấm, đã là ân tình lớn lao lắm rồi.
Nhưng từ đầu đến cuối bọn họ biết, bản thân chỉ là một loại bèo lục bình không rễ.
Mà bèo lục bình không rễ muốn thực sự bén rễ ở đây thì điều kiện duy nhất là gì?
Đó là trở thành người của nhà họ Cao.
Không biết có bao nhiêu người đã vì mục tiêu này mà nỗ lực rất nhiều.
Nếu bọn họ trở thành người của nhà họ Cao thì sau này thế hệ sau của bọn họ cũng sẽ trở thành người của nhà họ Cao, tức là người giàu có ở thành phố Đà Nẵng.
Hơn nữa, bây giờ nhà họ Cao dưới sự lãnh đạo của Cao Phong càng thăng quan tiến chức vùn vụt như mặt trời ban trưa, khiến cho bọn họ cảm nhận được sự vinh hạnh sâu sắc.
Nếu có thể được nhà họ Cao ban họ, đây chắc chắn là một chuyện làm rạng rỡ tổ tông.
“Cậu chủ Phong đã rời khỏi nhà họ Cao gần bốn năm rồi.”
“Trong ba bốn năm nay, Lâm Vạn Quân tôi cũng đã nhìn thấy tất cả những gì mà mọi người đã làm.”
“Có người bị buộc phải làm việc cho cái tên khốn kiếp Cao Anh Hạo, có người giữ vững điểm mấu chốt, luôn chờ đợi sự trở lại của cậu Phong.”