Mà Kim Tuyết Mai là vợ của Cao Phong, tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy xảy ra.
Cô tuyệt đối không cho phép chồng của mình đi vào đường cùng, trở thành tội nhân thiên cổ.
Cho nên, mặc dù người khác không hiểu, cô vẫn muốn kiên trì ý nghĩ của chính mình đến cùng.
“Mọi người không cần nói gì nữa đâu.”
“Chúng ta, là người một nhà.”
“Người khác có thể không tin tưởng anh ấy, nhưng chúng ta nhất đinh phải tin tưởng, thật kiên định mà tin tưởng anh ấy.”
Kim Tuyết Mai chậm rãi ngẩn đầu lên nhìn tất cả mọi người nói.
“Được!”
Mọi người đều trầm mặc, một lúc sau mới gật đầu thật mạnh.
Tất cả mọi người giờ phút này đều không dám có ý ngỗ nghịch với Kim Tuyết Mai nữa.
Chủ gia đình Cao Phong không có ở đây, vậy thì Kim Tuyết Mai chính là nữ chủ nhân.
“Chị Tuyết Mai nói đúng lắm, chúng ta phải kiên định tin tưởng anh Kình Thiên.”
“Tin tưởng anh ấy sẽ cho chúng ta một đáp án vừa ý.”
“Tử Hàn cũng tin tất cả mọi chuyện rồi một ngày nào đó sẽ được phơi bày ra ngoài ánh sáng!”
Mọi người đồng thời hô lên, trong lòng đoàn kết hơn bao giờ hết
“Reng reng reng.”
Vào lúc này cửa lớn biệt thự có người đang nhấn chuông,
Kim Tuyết Mai ấn vào một cái công tắc, âm thanh từ cái loa nhỏ vang lên tiếng nói của người bên ngoài.
“Chị dâu Tuyết Mai, chị Vũ Kiên, có mười mấy người từ trên núi xuống đây, nói là muốn gặp thím Vân.”
“Chúng tôi vốn dĩ muốn đuổi bọn họ đi, nhưng bọn họ lại nói họ là người thân của thím Vân, trước khi đi, muốn một lần gặp được thím Vân.”
Trong loa nhỏ, truyền đến thanh âm cung kính của một chiến sĩ.
“Sao?”
Kiều Thu Vân sửng sốt, người thân của bà ta sao, chẳng lẽ là những người đó nhà họ Kiều?
Những người đó, thế mà lại còn chưa đi?
Cao Phong không phải đã nói, sẽ để cho bọn họ rời khỏi thành phố Hà Nội sao?
“Mẹ, mẹ đã từng đi chào từ biệt họ rồi, vẫn là không nên gặp lại nữa.”
Kim Tuyết Mai liếc mắt nhìn Kiều Thu Vân một cái, giọng điệu bình tĩnh nói.
Kiều Thu Vân chần chờ một chút, lại có chút do dự.
“Tôi cảm thấy Tuyết Mai nói rất đúng, bà đã chào từ biệt bọn họ rồi, không cần thiết lại đi gặp bọn họ.”
“Những người đó, đều không phải có ý tốt gì.”
Kim Ngọc Hải gật gật đầu, cũng tán thành với ý kiến của Kim Tuyết Mai.
“Nhưng mà… Bọn họ nói, trước khi đi muốn gặp mặt tôi lần cuối.”
“Nếu tôi không đi gặp họ, bà cụ ở dưới chín suối, sợ là trong lòng cũng không thoải mái.”
Kiều Thu Vân than một tiếng, nhìn Kim Ngọc Hải nói.
Không thể không nói, Kiều Thu Vân hiện giờ, đã hoàn toàn thay đổi.
Nếu nói giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, những lời này cũng không phải luôn đúng.
Sau khi bỏ đi chấp niệm cùng những mầm mống hận thù trong lòng, tâm trạng Kiều Thu Vân đã có những thay đổi kinh thiên động địa.
Đối với rất nhiều chuyện, cũng có thể nhìn rõ ràng.
“Này…” Kim Ngọc Hải trầm mặc một chút, không biết nên mở miệng như thế nào.
“Tuyết Mai, lúc trước mẹ cũng làm chuyện như vậy với các con, các con cũng tha thứ cho mẹ.”
“Cho nên đối với người nhà họ Kiều, mẹ cảm thấy lần gặp mặt cuối cùng, vẫn là muốn gặp một lần.”
Kiều Thu Vân thấy Kim Ngọc Hải không nói lời nào, ngẩng đầu nhìn về phía Kim Tuyết Mai hỏi ý kiến.
Kim Tuyết Mai thấy Kiều Thu Vân kiên định như vậy, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.
“Vậy đi thôi, con và cha sẽ đi cùng mẹ.”
Kim Tuyết Mai gật đầu, chậm rãi đứng lên.
“Tuyết Mai con đừng đi, hiện tại con xuống núi cũng không tiện.” Kiều Thu Vân vội vàng xua tay.
“Không sao, cùng đi đi.”
“Chúng ta là người một nhà, đương nhiên phải cùng tiến cùng lùi.”