“Có lẽ ngày đó ông hướng cháu đi phía Tây, cháu nên đi về phía Tây.”
“Có lẽ những chuyện này sẽ không xảy ra đúng không?”
Cao Phong vừa xoa mặt dây chuyền bằng ngọc trong tay vừa nhìn bầu trời đêm thì thầm.
Anh không khỏi suy nghĩ, nếu anh theo sự hướng dẫn của ngọc bội leo lên ngọn núi phía tây khi chạy trốn ở Nam Cương, thì kết quả cuối cùng sẽ như thế nào?
Chắc có lẽ Kim Tuyết Mai sẽ không bị anh liên lụy nhỉ?
Đáng tiếc, đời người không có nếu như.
Cao Phong chỉ có thể gánh vác tất cả những điều này và bước tiếp.
…
Tại thời điểm này, đã xác định được rằng Kim Tuyết Mai bị quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu bắt đi.
Lâm Vạn Quân truyền tin tức ra ngoài và sử dụng tất cả khả năng của mình để thu thập thông tin về quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu.
Bất kể thông tin đó có thể giúp được gì cho Cao Phong hay không, thì ít nhất cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Khi tin tức được truyền ra, các thế lực theo dõi tin tức rồi hành động.
Có rất nhiều người cũng nghiến răng nghiến lợi, vô cùng muốn xông tới Tây Vực để phá hủy quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu kia.
Nhưng họ biết rằng họ không thể quá xúc động.
Bọn họ không quan tâm đến sống chết của quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu kia, nhưng Kim Tuyết Mai bây giờ ở trong tay bọn họ, bọn họ không thể không quan tâm.
Vì vậy, chỉ có thể ép bản thân kiềm chế lại.
Cuối cùng, Cao Phong vẫn phải đi làm chuyện này.
Phía Cao Phong bên này, sau khi nói chuyện với Lâm Vạn Quân xong, anh đã một mình lái xe rời khỏi núi Bồng Thiên.
Mặc dù đã có rất nhiều người dặn dò Cao Phong, bây giờ đã xảy ra chuyện, anh phải chú ý an toàn.
Nhưng Cao Phong không thèm quan tâm.
Quân đoàn lính đánh thuê Đẫm Máu hôm nay đã thể hiện tham vọng của mình.
Mục đích của bọn họ rất đơn giản, đầu tiên để Cao Phong đi qua, sau đó hút sạch máu trên người Cao Phong, tịch thu toàn bộ tài sản của Cao Phong, sau đó tiễn Cao Phong lên đường.
Cao Phong có thể nghĩ đến kết cục của mình.
Vì vậy, trước khi tài sản của chính mình bị bọn họ nuốt chửng, quân đoàn lính đánh thuê chắc chắn sẽ không giết Cao Phong.
Đây là sự tự tin của Cao Phong.
Sáng sớm ngày mai, Cao Phong sẽ rời khỏi thành phố Hà Nội, rời khỏi Việt Nam, sau đó đi tới biên giới.
Lần này, anh đi tới khu vực cấm đó, Tây Vực!
Tây Vực!
Nơi mà ông cụ Cao đã từng được tôn sùng là Chiến Vương.
Và bây giờ, Cao Phong đang đi đến nơi đó để đi theo con đường của ông cụ Cao tiến về trước.
Cao Phong càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười.
Vận mệnh này thực sự rất kỳ diệu.
Anh đã từng thử mọi cách để đi vòng qua con đường kia.
Cuối cùng thì anh vẫn phải bước lên con đường đó.
Nó thực sự làm con người cảm xúc ngổn ngang.
…
Trước khi đi, Cao Phong còn có một số việc rất quan trọng phải làm.
Ví dụ như đi tới chỗ chú Lý ăn một tô mì hành lá.
Chuyện này dường như là chuyện không thể thiếu giữa anh và Kim Tuyết Mai.
Đây là cảm giác nghi lễ thiêng liêng có một không hai.
Trước khi đi, Cao Phong muốn ngồi ở chỗ này một chút.
Đồng thời, nó có thể được coi là phần thưởng.
Anh hi vọng vài ngày nữa mình có thể đưa Kim Tuyết Mai đến đây ăn mì.
Khi Cao Phong lái xe đến chỗ chú Lý, chú Lý vẫn đang mở cửa buôn bán.
Có một số thứ, cho dù trải qua bao lâu, nó vẫn sẽ ở đó và không bao giờ thay đổi.