“Vậy chúng ta không đi thị trấn Porter nữa sao?”
Thanh niên đáp một tiếng, sau đó lại hỏi.
“Đi! Xem bọn họ có tìm được đồ của tôi không.”
Cao Phong coi nhật ký của Tuyết Mai vô cùng quan trọng, cho nên dù có lãng phí chút thời gian cũng phải đi lấy về.
“Được!”
Người thanh niên đáp một tiếng, sau đó đạp chân ga tăng tốc độ, lao về phía con đường dẫn đến thị trấn Porter.
Cao Phong hơi híp mắt lại nghĩ ngợi, rồi lại lấy điện thoại ra gửi đi mấy tin nhắn.
Thị trấn Porter.
Bên trong khách sạn nơi Cao Phong ở.
Năm chiếc xe dừng lại trước cổng, đám người Cao Phong sải bước xuống xe.
“Đồ của tôi đâu?”
Sau khi bước vào khách sạn, Cao Phong vào thẳng vấn đề, hỏi người ở quầy thu ngân.
“Soạt!”
Sắc mặt của người thu ngân lập tức trở bên trắng bệch.
Cao Phong thật sự dẫn người quay lại lần nữa rồi.
“Anh Phong, đồ của anh vẫn chưa tìm thấy.”
Thu ngân dừng một chút, sau đó vẫn thành thật trả lười.
“Anh biết tôi không muốn nghe lời này.”
“Hoặc là giao đồ của tôi ra, hoặc là giao mạng của các người ra.”
Cao Phong hoàn toàn không muốn phí lời, vô cùng mất kiên nhẫn nói.
“Tôi thấy anh chán sống rồi phải không?”
“Đừng có cho mặt mũi rồi còn không biết, đã nói với anh là đồ không ở đây, con mẹ nó anh còn dám tới?”
Đúng lúc này, người thanh niên đó cau mày bước ra.
“Tôi chán sống rồi?”
Cao Phong cười lạnh một tiếng, nhìn người thanh niên hỏi.
“Lạch cạch!”
Binh sĩ Phong Hạo sau lưng Cao Phong trực tiếp nâng vũ khí trong tay lên.
“Bạn à, anh là người Việt Nam, cho nên mới có chút không hiểu tình hình bên này?”
“Anh thật sự nghĩ rằng, hơn hai mươi người này có thể cho anh nhiều tự tin đến vậy sao?”
“Nơi này là Tây Vực! Là chốn hỗn loạn nhất, trong tay anh có ít người này thì muốn tác oai tác quái ở đây sao?”
Người thanh niên cười lạnh, sau đó vỗ vỗ tay.
“Rầm rập rầm rập!”
Tiếng bước chân dồn dập truyền đến, căn phòng trong khách sạn nháy mắt xuất hiện không dưới năm mươi người cao lớn mặc quần áo màu đen.
Người nào người nấy đều cầm vũ khí trong tay, trên người đều mặc bộ đồng phục giống nhau.
Xem dáng vẻ thì bọn họ sớm có chuẩn bị rồi.
“Anh có biết rằng, chỉ riêng thị trấn Porter này đã có bao nhiêu binh đoàn đóng quân không?”
“Anh có biết rằng, dám ở nơi này mở khách sạn, là người có bối cảnh như thế nào không?”
“Anh, quá ngây thơ rồi!”
Người thanh niên vòng hai tay lên ôm ngực, trên mặt đầy vẻ cười lạnh.
Thế nhưng, Cao Phong không hề lộ ra thần sắc kinh ngạc hoảng hốt như trong tưởng tượng của anh ta, ngược lại còn có chút khinh bỉ.
“Tôi chỉ hỏi anh một câu, đồ của tôi, rốt cuộc các người đã lấy được chưa?”
Cao Phong cực lực áp chế lửa giận trong lòng, lần nữa phí lời hỏi một câu.
“Lấy rồi thì làm sao?”
“Tôi nói cho anh biết, khoản nợ trước đây anh đánh tôi, tôi nhất định phải tính toán với anh.”
Người thanh niên cười lạnh một tiếng, khuôn mặt khinh thường nói.
“Rất tốt.”
“Nhiều người, ức hiếp tôi ít người à?”