Thủ đô Hà Nội, mọi thứ đều im lặng.
Chỉ có trang trại Bằng Phi ở trung tâm thành phố vẫn đèn đuốc sáng trưng như cũ, giăng đèn kết hoa thật náo nhiệt.
Ngày mai chính là ngày kết hôn của Cao Bằng, bọn họ còn phải chuẩn bị những thứ cuối cùng.
Mà cùng lúc đó, khu công trường khai phá phía Bäc, ngôi nhà thép màu cô đơn đó.
Chung quanh bảy tám người bảo vệ, họ bị đông lạnh có chút không đứng được.
“Lão già bên trong kia thật ra lại thoải mái, tốt xấu gì cũng có thể che mưa chắn gió, chúng ta ở bên ngoài lại bị đông lạnh.”
Một người bảo vệ rất là bất mãn nói.
Giữa bảy tám người này, có một người là binh sĩ nhà họ Cao, nghe lời này, lập tức quay đầu lại liếc mắt một cái.
Tên này bảo vệ này vội vàng ngượng ngùng cười, ngậm miệng lại không nói chuyện nữa.
“Ong ong!”
Không bao lâu, một chiếc ô tô có đèn pha lao tới.
Nhìn thấy biển số xe, bảy tám nhân viên bảo vệ ra đón ngay.
Cố Minh Trí mặc một bộ vest cực kỳ vừa vặn, bước xuống đôi giày da bóng loáng.
Hôm nay Cố Minh Trí thoạt nhìn tinh thần tương đối không tồi, một bộ vest sang trọng vô cùng cao cấp.
Dưới ánh đèn pha ô tô, đôi giày da phản chiếu những tia sáng rất chói mắt.
“Cậu Trí!”
Mọi người vội vã tiến về phía trước và chào hỏi Cố Minh Trí với sự tôn trọng.
Cố Minh Trí rất có khí độ, khẽ vẫy tay rồi trực tiếp đi về phía căn phòng màu thép.
“Cùm cụp!”
Một nhân viên bảo vệ ngay lập tức mở cửa căn phòng bằng thép màu và cúi đầu chào Cố Minh Trí.
Cố Minh Trí tiến lên một bước, đá tung cánh cửa và bước vào phòng.
“Ơ, ông Lâm, ông bây giờ là thế nào?”
Cố Minh Tuấn dùng nét mặt hài hước, nhìn Lâm Vạn Quân hỏi.
Chỉ thấy Lâm Vạn Quân bên trong căn phòng, đầu xù mặt bẩn, râu ria xồm xoàm, trên người mặc mỗi bộ đồ phong phanh.
Mà lúc này ông ta còn bọc một tấm drap trải giường mỏng te lên người, đang ngồi trên giường run lẩy bẩy, sắc mặt cũng rất nhợt nhạt.
Đôi môi kia khô nẻ tột cùng như thế hai ngày nay chưa được uống nước ấy.
“Chậc chậc chậc!”
Cố Minh Tuấn chép miệng, tiến về phía trước một bước, rồi cau mày ngừng lại.
Trong căn phòng này bốc mùi nồng nặc, mấy tháng rày Cố Minh Tuấn sống trong nhung lụa, làm sao tới mấy chỗ như vậy được.
Nếu không phải vì kế hoạch riêng, làm gì có chuyện đến thăm hỏi Lâm Vạn Quân.
“Không phải tôi đã dặn các cậu mua cho ông Lưu cặp chăn dày sao? Sao các cậu không mua?”
Cố Minh Tuấn đứng trong nhà, quay đầu nhìn một cậu an ninh mà mắng.
An ninh nghe vậy hơi sửng sốt, trong bụng thì thâm, ông dặn riêng lúc nào? Nhưng mà, anh ta tất nhiên đâu dám xổ toẹt câu này ra, đành vội vàng giải thích nói mình quên.
“Được rồi được rồi, hết chuyện của các cậu rồi, đi ra ngoài đi! Tôi tâm sự với ông Lâm một chút.”
Cố Minh Tuấn khoát tay một cái.
Lúc này mấy tay an ninh mới ra khỏi phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại.
Cố Minh Tuấn nhìn sơ qua tình hình thê thảm của Lâm Vạn Quân lần nữa, lại vừa cảm thụ sự mềm mại từ quần áo ấm mắc tiên trên người mình, trong lòng tự dưng nảy sinh một loại cảm giác ưu việt.
“Lâm Vạn Quân, ông nói xem ông cân gì phải thế? Chỉ cần ông nói ra vị trí của mấy tỉ bạc kia, tôi cam đoan ông sẽ được ngôi trong phòng có máy điều hòa không khí ấm áp, ăn no mặc ấm, thêm mấy cô em xinh xắn bầu bạn bên cạnh.”
“Ông nhìn ông bây giờ đi, mấy tháng không tắm không rửa mặt, một bữa cơm no cũng chả được ăn, một hớp nước cũng không được uống!”
“May thay đây là thời kì thu đông, nếu đặt trường hợp là mùa hè, còn không phải gọi sâu bọ tới làm ổ trên người ông à?”
Cố Minh Tuấn nhìn Lâm Vạn Quân bằng nét mặt ghét bỏ, trên mặt tràn đầy vẻ khinh thường.
Thân thể Lâm Vạn Quân đang không ngừng chiến tranh lạnh, ông ngẩng đầu nhìn Cố Minh Tuấn một cái rồi im lặng cúi đầu chẳng nói gì.