Mãi tới gần bảy giờ, màn đêm mới phủ kín thành phố Hà Nội này.
Đèn neon nhấp nháy không ngừng khi đèn lồng được bật lên.
Khối tập đoàn Đế Phong có rất nhiều người biết chuyện đêm nay Cao Phong sẽ đi ra bãi sông ở ngoại ô thành phố Hà Nội uống rượu ngắm trăng.
Có người cho rằng, mấy ngày nay Cao Phong trầm uất, ra ngoài thả lỏng một chút cũng tốt.
Có người lại thấy, chuyện của Cao Phong và Liễu Tông Trạch còn chưa rõ ràng, mà vẫn có tâm trạng đi ngắm trăng, thực sự có chút buồn cười.
Nhưng cho dù người khác có nói thế nào, tối nay không biết từ lúc nào, thời tiết lại có chút biến đổi.
Ban ngày ánh nắng rực rỡ, mấy chục nghìn dặm không một bóng mây.
Cận kề tối thì sắc trời lại nhuộm màu hoàng hôn.
Bình thường ở nơi đây, trăng và sao sớm đã xuất hiện rồi.
Nhưng tối hôm nay lại không thấy xuất hiện.
Trên bầu trời thành phố Hà Nội, dường như bị che khuất bởi một tấm thảm đen kịt, bao trùm lấy cả bầu trời, làm cho người ta không nhìn rõ được sự thật.
Nó giống như được bao phủ bởi một bức màn bí ẩn, như thể một bí mật lớn đang được che giấu, chờ đợi ai đó vén màn ra.
“Cậu Phong, đêm nay e rằng không ngắm được trăng rồi.”
Long Chí Minh cười ha ha, nói đùa với Cao Phong.
“Sao lại không ngắm được chứ? Cho dù trăng không xuất hiện, tôi cũng vẫn phải đi.”
“Nói tới ra ngoài thì không được mất cảnh giác.” Cao Phong cười nhẹ, ngồi lên xe.
Năm chiếc xe xuất phát đi tới bãi sông ở ngoại ô thành phố Hà Nội.
Số lượng người không nhiều, nhưng cũng không quá ít.
Nhiều quá sẽ dọa kẻ địch, ít quá kẻ địch sẽ không toàn lực ra tay.
Đối với điểm này, Cao Phong nắm rất chắc.
Cùng lúc đó, Liễu Tông Trạch một mình ở trong tòa biệt thự.
Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ ngồi đối diện nhau trong biệt thự.
Trước mặt bày mấy món điểm tâm, còn có mấy ly rượu.
Giữa hai người còn đặt mấy cây nến lung linh.
Đèn biệt thự vụt tắt, chỉ còn lại ánh sáng từ những ngọn nến.
Không khí trong phòng ấm áp và lãng mạn, một bữa tối tuyệt vời dưới ánh nến.
“Tông Trạch, em thấy hình như hôm nay tâm trạng anh không được tốt.”
“Với cả, hôm nay đối với hai chúng ta cũng là một ngày đặc biệt.”
“Cho nên em đã chuẩn bị mấy thứ này, anh không giận chứ?”
Cao Mỹ Lệ cẩn thận dò xét nhìn Liễu Tông Trạch, trong giọng nói đầy sự lo lắng.
Gạt bỏ hết những thứ khác, Cao Mỹ Lệ thực sự muốn cùng với Liễu Tông Trạch lãng mạn một lần như thế này.
Khóe môi Liễu Tông Trạch đầy ý cười, ánh mắt lướt qua những ánh nến lung linh nhìn Cao Mỹ Lệ, trong lòng phức tạp vô cùng.
Một người con gái tuyệt vời như vậy!
Ông trời, tại sao lại dày vò bản thân tôi như thế?
“Tông Trạch?” Cao Mỹ Lệ nhìn Liễu Tông Trạch đang thất thần, nhỏ giọng gọi một tiếng.
Liễu Tông Trạch vội lắc đầu: “Sao lại giận chứ? Anh vui còn không kịp nữa là.”
“Vậy thì tốt, chúng ta cạn ly nhé!” Cao Mỹ Lệ nâng cao ly rượu, hướng về phía Liễu Tông Trạch.
Rượu vang trong ly khẽ dao động dưới ánh nến, màu đỏ của rượu trở nên thật quyến rũ.
Nó giống như một bông anh túc đang nở rộ, vô cùng xinh đẹp nhưng cũng rất độc ác.
Liễu Tông Trạch cũng nâng ly lên cụng ly với Cao Mỹ Lệ.
“Keng!”
Âm thanh cụng ly vang lên, rõng rạc như tiếng chuông báo thức.
Liễu Tông Trạch uống một hơi cạn ly rượu vang, sau đó nói: “Hay là uống rượu Tây đi, anh thấy rượu vang đắng quá.”
Cao Mỹ Lệ tất nhiên không để ý, lập tức mang rượu Tây tới.
Sự khác biệt lớn nhất của bình rượu Tây này và rượu vang chính là, rượu vang có màu sắc, còn rượu tây thì trong suốt.