Thả ông ấy ra…
Kim Tuyết Ngọc căn răng hô lên.
“Mạng sống của ông ta đang được nắm giữ trong tay các cô đấy!”
Cao Bằng nở một nụ cười lạnh lùng.
“Tuyết Ngọc! Con đừng khóc! Hãy nghe cha nói này!”
“Cuộc đời này, hiếm khi cha nói gì với các con, hôm nay cha sẽ nói nhiều hai câu!””Chúng ta vất vả cực khổ suốt một thời gian là vì chờ đợi những giây phút đáng giá, chắc con hiểu ý cha chứ!”
“Trước là bể khổ, chỉ vì cuộc sống sau này sẽ tràn đầy niêm vui, hạnh phúc và ngọt ngào.
Cho nên con không cân phải rơi nước mắt!”
“Cả cuộc đời của cha, cha vẫn luôn hèn nhát, yếu đuối, luôn nhường nhịn người khác.
Trước khi rời khỏi thế giới này, cha còn có thể bùng nổ một lần, như vậy cha đã mãn nguyện rồi!”
“Cha chỉ hận mình vô dụng! Ở nhà họ Kim, cha không thế tranh nổi mấy người chú bác của con.
Ở trong nhà, cha không thể quản lý được mẹ của con.
Ở bên ngoài, cha lại không thể bảo vệ hai chị em con…”
“Cao Phong không phải là đồ rác rưởi vô dụng, cha mới là một tên rác rưởi vô dụng…”
Kim Ngọc Hải vừa nói vừa rơi nước mắt không thể khống chế.
“Cha! Cha đừng nói nữa! Từ trước đến giờ, con gái chưa từng nghĩ vậy về cha!”
“Từ nhỏ, con và chị đều được cha bảo vệ rất tốt.
Con và chị cũng thích ngôi trên vai cha.
Trong lòng bọn con, cha vẫn luôn là một cây đại thụ, luôn che gió che mưa cho bọn conl”
Kim Tuyết Ngọc dùng tay che miệng, nước mắt chảy dài đã ướt đẫm bàn tay cô ta.
Trên mặt Kim Ngọc Hải hiện ra vẻ vui sướng và yên tâm, ông ta nhẹ giọng nói: “Con có thể nghĩ như vậy, cha cũng cảm thấy hạnh phúc rồi.
Cuộc đời của cha đã đầy đủ, cha rất hài lòng!”
“Sau này, cha không có ở đây.
Suốt quãng đời còn lại, con và Tuyết Mai phải tự bảo vệ mình cho tốt!”
“Sau này, nếu có cơ hội, con hãy chăm sóc bà nội con giùm cha! Bà ấy cũng không phải là một người xấu, chỉ là bà ấy quá muốn hoàng thành giấc mơ của ông nội con mà thôi!”
“Trước đây, bà ấy đã làm nhiều chuyện sai lầm.
Cha thay mặt bà ấy, xin lỗi các con!”
Nghe Kim Ngọc Hải nói đến đây, mọi người đều hơi sửng sốt một lát.
Kim Tuyết Ngọc đột nhiên trợn tròn hai mắt, vừa hoảng sợ, vừa nghi ngờ nhìn Kim Ngọc Hải.
Đột nhiên trong lòng cô ta cảm thấy có gì đó không may sắp xảy ra.
“Cha! Cha định làm gì vậy? Chat Cha…”
Kim Tuyết Ngọc vùng vây, muốn tiến về phía Kim Ngọc Hải.
Cao Bằng cũng nháy mất ra hiệu cho hai tên chiến sĩ nhà họ Cao đang khống chế Kim Ngọc Hải, để bọn họ đề phòng Kim Ngọc Hải có hành động gì khác thường.
“Người tốt thì sống không bao lâu, kẻ gieo họa thì sống sót ngàn năm!”
“Kiều Thu Vân! Kim Ngọc Hải tôi đây cũng không được xem như người tốt lành gì, nhưng mà bà…
Chắc chắn bà là một kẻ gieo họa!”
“Hôm nay, tôi sẽ đi trước một bước.
Xuống dưới đó, tôi sẽ tố cáo với Diêm Vương, để cho ông ta sớm thu kẻ gieo rắc tai họa như bà!”
Kim Ngọc Hải nhìn chằm chằm vào Kiều Thu Vân và giận dữ gầm lên, lúc này ánh mắt ông ta như một con rắn độc.
Kiêu Thu Vân bị ông ta dọa sợ, lui vẽ phía sau hai bước theo bản năng.
Sau đó, Kim Ngọc Hải lại đột nhiên quay đầu nhìn Cao Bằng, cản răng nói với anh ta: “Cao Bằng! Cậu muốn dùng tôi để uy hiếp con gái của tôi ư? Cậu đừng có nằm mơ nữa! Cậu đừng hòng đạt được mục đích!”
“Cho dù ông mày có mất mạng, ông mày cũng không để mày được như ý muốn!”
Toàn bộ Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên đều vang vọng tiếng rống giận của Kim Ngọc Hải.
Đợi tiếng rống giận vừa dứt, ánh mắt Kim Ngọc Hải chỉ còn vẻ bình thản.
Ông ta đột nhiên há miệng, thè lưỡi rồi cắn mạnh, muốn tự tử bằng cách này để không còn gánh nặng cho hai đứa con gái.