Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2951
“Nhưng, Cao Phong tôi ở đây sẽ cam đoan với tất cả mọi người rằng.”
“Về sau, cho dù mọi người không thể ra chiến trường, thậm chí vai không thể vác tay không thể nâng thì cũng không sao!”
“Cao Phong tôi sẽ nuôi mọi người cả một đời.”
“Tôi hứa sẽ cho mọi người tuổi già không phải lo cơm áo, người nhà của mọi người về già cũng không phải lo áo cơm.”
“Đây là những gì mà Cao Phong tôi cam đoan, nếu tôi vi phạm, trời đất không tha.”
“Mọi người gọi tôi một tiếng anh Vũ, vậy tôi liền chăm sóc mọi người đến cùng.”
“Mọi người vì Cao Phong tôi mà đổ máu, tuyệt đối sẽ không bao giờ vô ích! Nỗi đau mà mọi người phải chịu cũng không bao giờ vô ích.”
“Tôi không dám hứa sẽ chữa khỏi cho mọi người, nhưng tôi có thể đảm bảo để mọi người an hưởng tuổi già.”
Cao Phong nói một tràng vô cùng nghiêm túc, cùng vô cùng trịnh trọng.
Tất cả các binh sĩ Phong Hạo đang bị thương đều cảm động đến nỗi hốc mắt phiếm hồng.
Những người đàn ông thẳng thắn cương nghị này, cho dù ở trên chiến trường có bị súng bắn trúng cũng sẽ không rơi một giọt nước mắt.
Nhưng lời nói lúc này của Cao Phong vẫn khiến cho tất cả mọi người vô cùng cảm động, rơi nước mắt lã chã tại chỗ.
Bọn họ mạo hiểm tính mạng, chém giết ở trên chiến trường vì cái gì?
Đương nhiên, không ngoại trừ những binh sĩ thật sự coi trọng tình anh em.
Bọn họ thích môi trường của khối tập đoàn Phong Hạo, cho nên bằng lòng dâng hiến sức lực và nhiệt huyết vì anh em, vì lá cờ của Phong Hạo.
Nhưng trở về hiện thực mà nói, vẫn có nhiều người muốn tìm kiếm cho mình một tương lai tốt hơn.
Hoặc người nhà của bọn họ muốn bọn họ cố gắng tìm kiếm tương lai tốt hơn.
Mà lúc này, bản thân bọn họ đều đã bị trọng thương, thậm chí còn rơi vào cảnh tàn tật suốt đời.
Hi vọng quay về chiến trường đã trở thành một hi vọng xa vời.
Thực tế một chút mà nói, bọn họ hiện tại đối với Cao Phong mà nói thì đã là những kẻ vô dụng.
Cho nên, bọn họ vô cùng lo lắng, sợ hãi Cao Phong ăn cây táo rào cây sung, qua cầu rút ván.
Dù Cao Phong không cho họ một đồng tiền nào, thậm chí không trị thương cho bọn họ thì bọn họ cũng không thể làm gì được Cao Phong.
Lúc này, những câu nói này Cao Phong đã làm tiêu tan đi những lo nghĩ của bọn họ.
Anh Phong nói như vậy càng làm cho bọn họ an tâm hơn nhiều.
“Tôi sẽ từng chút từng chút thực hiện những gì tôi từng nói, có lẽ sẽ hơi muộn, nhưng vĩnh viễn sẽ không bao giờ nuốt lời.”
“Trước khi khai chiến, tôi nói sẽ chuẩn bị hai nghìn tỷ để thưởng cho mọi người, hôm qua mọi người không ở đây, tôi đã phân phát bốn trăm tỷ đô la Mỹ.”
“Mọi người cứ ở đây tĩnh dưỡng cho đàng hoàng, tôi sẽ tự mình giám sát tiền trợ cấp thương binh, sắp xếp sau khi chiến đấu, sẽ không thiếu mọi người một phần.”
“Dù mọi người muốn sống ở Việt Nam hay là muốn sống ở nơi khác, Cao Phong tôi đều sẽ thỏa mãn mọi người.” Cao Phong nói lại bằng giọng nghiêm túc.
Anh nói xong, đám người lại bật khóc lần nữa.
“Phịch!”
Một binh sĩ Phong Hạo bị mất nửa cánh tay không nói hai lời bước xuống giường bệnh, hai đầu gối quỳ xuống đất trước mặt Cao Phong.
“Anh Phong! Dù cơ thể tôi đã mang tàn tật, nhưng bất kì lúc nào anh cần, tôi nhất định sẽ đến!”
“Dù tôi đã tàn phế, nhưng chỉ cần anh cần, tôi có quỳ có bò cũng sẽ đến bên cạnh anh, góp vào một phần lực!”
“Còn tôi nữa, chỉ cần là có ích với anh Phong, tôi sẽ không từ chối dù có phải lên núi đao, xuống biển lửa!”
Chỉ trong một thoáng, vô số binh sĩ Phong Hạo bị thương đều cảm động vô cùng, đồng thời bày tỏ thái độ.
Những ai còn hai chân đều đi xuống giường bệnh quỳ trên mặt đất.
Những người không thể đứng lên đều đỏ bừng mắt, nhìn Cao Phong.
Cao Phong vốn định ngăn cản, nhưng nghĩ một lát rồi vẫn đứng nguyên tại chỗ không nhúc nhích.
Những người đàn ông này rất thẳng thắn và cương nghị, bây giờ cảm xúc của họ đã đạt đến giới hạn, rốt cuộc cũng dẹp đi được những lo âu trong lòng nên quả thật cần xả ra một lần.


Chương 2952

Nếu Cao Phong ép họ đứng dậy thì sẽ làm cho bọn họ lo lắng bất an.

“Thoải mái dưỡng thương, có gì cần thì cứ nói cho Tuấn Hạo và Tông Trạch trước.”

“Nếu bọn họ không giải quyết được thì mọi người cứ nói cho tôi, tôi sẽ đích thân giải quyết cho mọi người.”

Cao Phong nói với mọi người xong thì chậm rãi rời khỏi phòng bệnh.

“Anh Phong đi thong thả!”

Sau lưng truyền đến tiếng chào tạm biệt cung kính.

Có lẽ trước đó, khối tập đoàn Phong Hạo nghe lời Cao Phong thật sự là vì anh đưa cho bọn họ thứ mà bọn họ cần nên bọn họ mới nghe theo Cao Phong mệnh lệnh.

Nhưng trải qua quyết định ngày hôm nay của Cao Phong, tất cả người thuộc khối tập đoàn Phong Hạo đã trên dưới một lòng.

Coi Cao Phong như là tín ngưỡng để nghe theo!

Sau khi rời khỏi phòng bệnh, Cao Phong trực tiếp đi vào phòng làm việc của bác sĩ Lâm Vạn Quân.

Vừa mới đi tới cửa, Lâm Vạn Quân đã đẩy cửa đi ra.

“Ủa?” Lâm Vạn Quân nhìn thấy Cao Phong thì sững sờ, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

“Sao thế? Ông Quân, bác sĩ nói thế nào? Có làm kiểm tra toàn diện không?” Cao Phong cũng sửng sốt một chút, sau đó đẩy cửa định đi vào.

“Cậu Phong, không có chuyện gì, chỉ bị bệnh thương hàn vặt, không còn bệnh vặt gì khác.” Lâm Vạn Quân nhẹ nhàng cười, tùy ý phất tay áo.

“Vậy à?”

Cao Phong căn bản không tin, xoay người tiến vào trong văn phòng.

“Cậu Phong!”

Bác sĩ đeo kính lập tức đứng lên chào hỏi Cao Phong.

“Ừm.” Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó đi thẳng vào vấn đề: “Tình trạng của ông Quân như thế nào?”

“Cái này… Thưa cậu Phong, ông Quân có chút mệt nhọc quá độ, cũng có phần lo nghĩ nhiều.”

“Cho nên dẫn đến bộ máy miễn dịch trong cơ thể hơi giảm sút, hơi nhiễm gió lạnh một chút thì sẽ bị cảm lạnh, ngoài ra không có vấn đề gì nhiều lắm.”

Bác sĩ cầm một đơn lên nhìn một chút rồi báo cáo.

“Đúng, không có nhiều chuyện lắm, chúng ta đi thôi cậu Phong.” Lâm Vạn Quân cũng thúc giục một câu.

Nhưng, Lâm Vạn Quân càng thúc giục, Cao Phong càng không dễ tin lời ông nói.

“Lấy ra cho tôi xem một chút.” Cao Phong đưa tay ra hỏi.

“Ừm?” Bác sĩ sững sờ, hỏi: “Cậu Phong cũng hiểu biết về y thuật à?”

Cao Phong nghe vậy thì nhẹ nhàng lắc đầu, trong lòng cũng cảm thấy hơi bất đắc dĩ.

Khi còn bé, ông cụ Cao đã nghĩ hết cách, muốn dạy Cao Phong thêm một vài thứ.

Y thuật cũng chỉ là một loại trong đó.

Nhưng hết lần này tới lần khác, Cao Phong thật sự không hứng thú gì với y thuật.

Đồng thời những người mà ông cụ Cao mời tới cũng đại đa số làm trong mảng Đông y, có bản chất khác với Tây y.

Cao Phong vẫn học được một ít, nhưng chỉ như da với lông, không bõ bèn gì.

“Tôi xem trước một chút.” Cao Phong cầm đơn được in ra, đặt dưới ánh nắng nhìn một chút.

“Dưới lá phổi trái ba centimet có một khối u nhỏ?” Cao Phong khẽ nhíu mày.

“Cậu Phong, đó là vì năm đó ở trên chiến trường trúng một viên đạn cho nên có chút tổn thương, vấn đề không lớn lắm.” Lâm Vạn Quân chủ động giải thích.

Cao Phong bán tín bán nghi gật nhẹ đầu, nhìn tờ giấy hồi lâu nhưng vẫn không nhìn ra được điều gì kì lạ.

“Cậu Phong, cậu có thấy gì khác lạ không?” Bác sĩ hỏi dò.

“Khụ…” Cao Phong tằng hắng một cái để che giấu vẻ xấu hổ.

Cái này không liên quan gì đến nghề của anh, thật sự không hiểu được!

“À, cũng tàm tạm, ông Quân không có chuyện gì thật chứ?” Cao Phong sờ lên chóp mũi hỏi.

“Thật sự không có chuyện gì.” Lâm Vạn Quân và bác sĩ trăm miệng một lời.

Cao Phong dừng một chút, sau đó buông tờ giấy xuống, gật nhẹ đầu rồi đi ra ngoài.

Lâm Vạn Quân nhìn thoáng qua bác sĩ rồi cũng đi theo bước Cao Phong.

Đợi hai người đi rồi, bỗng nhiên bác sĩ thở dài một tiếng.

“Cúc cung tận tụy, cho đến chết mới thôi…”


Chương 2953

“Bây giờ xã hội không còn nhiều người tình cảm như thế này nữa, thật sự không nhiều…”

Bác sĩ hít vào một hơi, sau đó nhập dữ liệu của ông Quân vào trong máy tính.

Việt Nam, Thủ đô.

Ở trong nhà của Diệp Thiên Long.

“Trung tướng Long, Ông… Uống ít một chút…” Trọng Dương Bình không nhịn được nói một tiếng.

Diệp Thiên Long lâu rồi không uống rượu, hôm nay lại uống thoải mái, đơn giản là vì cả bàn đầy đồ nhắm, quả thật nên uống mấy ly.

“Sảng khoái!”

“Dương Bình, lâu lắm rồi tôi chưa sảng khoái như vậy.”

Diệp Thiên Long đưa tay cụng với Trọng Dương Bình một cái, khắp khuôn mặt là vẻ hồng hào thoải mái.

Nghe thấy Diệp Thiên Long nói như vậy, Trọng Dương Bình dừng một chút, cũng không khuyên nhiều nữa mà cụng ly với Diệp Thiên Long.

Nói câu trong lòng rồi, hiện tại Trọng Dương Bình cũng thoải mái vô cùng.

Cao Phong đánh thắng trận làm cho bọn họ còn kích động hơn là chính bọn họ thắng.

Dù sao, lần này thu phục được Thành phố Đà Nẵng là một việc có ý nghĩa rất to lớn, không giống những trận đánh trước kia.

“Trung tướng Long, thằng nhóc Cao Phong này…”

Trọng Dương Bình uống một ngụm rượu, sau đó tặc lưỡi nói: “Tôi thật sự không hiểu cậu ta lắm.”

“Ha ha, ông không hiểu chỗ nào?” Diệp Thiên Long cười ha ha một tiếng.

Trọng Dương Bình sắp xếp câu từ một lát, nói: “Đôi khi cách làm việc của cậu ta làm cho tôi cảm thấy… Có chút đần độn, giống như không hiểu rõ được tình huống.”

“Nhưng dù là bất kì chuyện gì, cuối cùng cậu ta vẫn có thể vượt mọi chông gai, cuối cùng thì đạt được kết quả gần như là hoàn mỹ.”

“Cho nên đôi khi tôi sẽ không nhịn được mà nghĩ rằng có phải những khó khăn trắc trở ấy cũng luôn nằm trong sự tính toán của cậu ta, ông nói có đúng không?”

“Tôi luôn cảm thấy có rất nhiều chuyện, cậu ta hiểu rõ nhưng vẫn giả vờ hồ đồ, rõ ràng là biết tất cả nhưng không tùy tiện nói ra.”

“Giống như cậu ta nhìn thấy ở đằng trước có một cái hố, nếu là người bình thường thì sẽ nghĩ cách đi vòng qua hoặc lấp đầy cái hố.”

“Nhưng hết lần này đến lần khác cậu ta lại nghĩ ra những cách đặc biệt nhất, quyết không đi đường bình thường mà nhất định phải nhảy xuống thử xem hố sâu hay cạn.”

“Ông nói xem có phải cậu ta hơi khờ không?” Sắc mặt của Trọng Dương Bình đỏ lên, không nhịn được nói một câu thật dài.

Ban đầu Diệp Thiên Long vô ý gật nhẹ đầu, sau đó vẻ mặt cứng lại, trầm giọng nói: “Ông nói cái gì? Nói con rể của tôi khờ à?”

“Khụ… Khờ đối với chuyện nhưng không đối với người, đối với chuyện nhưng không đối với người.” Trọng Dương Bình vội vàng đổi giọng.

Diệp Thiên Long đặt ly rượu xuống, im lặng hai giây rồi nói: “Nhảy hố thì không được à? Ngã hố một lần rồi mới trở nên thông minh hơn, con người không phải là bậc thánh hiền, cũng không có mắt ở đằng sau lưng, đâu ai có thể dự đoán trước được tương lai?”

“Càng quan trọng hơn là trước kia cậu ta đối đầu với nhà họ Cao ở Thành phố Đà Nẵng một mình, chuyện đó hoàn toàn giống như đang mạo hiểm qua sông, cũng không thể tránh được thiệt thòi.”

“Thật ra chỉ là bởi vì tất cả mọi người đánh giá thằng nhóc Cao Phong này quá cao, nhưng thật ra cậu ta cũng là người bình thường, mà người bình thường thì luôn có khuyết điểm.”

“Đôi khi cậu ta biết rõ đó là hố mà vẫn còn nhảy xuống, đúng là hành động có chút cảm tính, hơi xốc nổi, cũng có chút không quả quyết.”

“Nhưng hết lần này tới lần khác cũng là bởi vì cậu ta trọng tình cảm, cho nên mới có nhiều người đi theo bên cạnh cậu ta như thế, đồng thời cũng là một người rất có tiếng nói.”

“Cho nên cậu ta mới có thể đạt được thành công như ngày hôm nay.” Diệp Thiên Long đánh giá vẫn tương đối đúng trọng tâm.

Trọng Dương Bình nghe vậy liền vội vàng gật đầu, nói: “Đúng, cái này người ta gọi là người giỏi thì hay đi với nhau, vật họp theo loài.”

“Thật ra mặc dù cậu ta cũng chỉ là người bình thường, nhưng cậu ta đã mạnh hơn rất nhiều người rồi.”

“Tuy khi xử lý một việc cậu ta không làm được đến mức hoàn mỹ, nhưng cũng rất tinh tế biết lấy đại cục làm trọng.”

“Thậm chí làm được quá nhiều chuyện đến mức ngay cả tôi cũng cảm thấy có chút mặc cảm.”

“Thật ra rơi xuống hố cũng không đáng sợ, đáng sợ là anh không có năng lực để leo ra khỏi hố.”


Chương 2954

“Không cần phải nói, cậu ấy hoàn toàn có năng lực ấy, cho nên tôi cũng không lo lắng.” Diệp Thiên Long lại nói thêm một câu.

Trọng Dương Bình nghe đến đó cũng không ngừng gật đầu.

“Đúng đúng! Trung tướng Long, nhưng ông chắc chắn lần này sẽ không góp ý hay chỉ bảo cho cậu ta trong việc thu phục Thành phố Đà Nẵng à?” Trọng Dương Bình hỏi.

Diệp Thiên Long khẽ lắc đầu, nói: “Không, trên chiến trường, thế cục thay đổi trong nháy mắt, cần phải căn cứ tình huống thực tế để phán đoán chính xác và đưa ra phương pháp ứng phó.”

“Nếu tôi không biết tình hình thế trận đúng nghĩa mà còn nhúng tay thì sẽ chỉ làm xáo trộn bố cục và phán đoán của cậu ta, làm như vậy thì cái được sẽ không bằng cái mất.”

“Lần này cậu ta cần phải tự làm hết tất cả mọi chuyện.” Diệp Thiên Long đưa tay rót cho mình một ly trà.

Trọng Dương Bình phủi tay, nói: “Cho nên tôi rất phục cậu ta ở điểm này.”

“Vào lúc chúng tôi ra lệnh tạo áp lực cho Thành phố Đà Nẵng, thật ra bên kia còn có chút miễn cưỡng, thậm chí còn không muốn tuân thủ.”

“Dù sao ai cũng biết đến đạo lý núi cao hoàng đế xa mà, hẳn Trung tướng Bình cũng biết rõ.”

“Nếu phần lớn người ở Thành phố Đà Nẵng mặc cho Cao Phong gây sóng gió, vậy chắc chắn sẽ gây ra những ảnh hưởng to lớn, bọn họ cũng phải nhận lấy áp lực.”

“Nhưng Cao Phong tìm đúng cái u nhọt của Thành phố Đà Nẵng, ra tay đánh bại hơn mười thế lực ngầm làm cho dân chúng phẫn nộ, trong nháy mắt làm cho dân chúng của toàn Thành phố Đà Nẵng vui vẻ…”

Trọng Dương Bình càng nói càng cảm thán không ngừng.

Vốn những người thuộc ban quản lý Thành phố Đà Nẵng còn có chút miễn cưỡng.

Dù sao Thành phố Đà Nẵng cũng là địa bàn của bọn họ, nếu để mặc cho Cao Phong hung hăng gây rối ở chỗ đó thì quả thật sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt đến việc chỉnh sửa cấu trúc Thành phố Đà Nẵng.

Nhưng Cao Phong đã ra tay đánh bại mười thế lực bình thường làm xằng làm bậy.

Phải biết, ngay cả những người quản lý Thành phố Đà Nẵng cũng không thể tùy tiện trấn áp những thế lực này!

Đây được gọi là gì?

Chuyện này chẳng những đã giải quyết được một vấn đề khó khăn của Thành phố, mà còn được vô số mọi người ở Thành phố Đà Nẵng ủng hộ.

Dù sao bình thường những thế lực ngầm đó làm không ít chuyện xấu, bây giờ bị Cao Phong tiêu diệt sạch, quả thật làm cho người ta sảng khoái.

Chuyện này có tác dụng giết gà dọa khỉ, lại được bên trên tán thành, mọi người ủng hộ, đơn giản chính là bắn một mũi tên mà trúng ba con chim.

Cho nên, Trọng Dương Bình rất phục cách làm này của Cao Phong.

“Không sai!” Diệp Thiên Long gật nhẹ đầu, cười nói: “Có câu tục ngữ gì đó, bắt giặc trước rồi mới bắt vua, câu tục ngữ này quả thật không tệ, nhưng cũng phải biết phân biệt trường hợp.”

“Theo lý thuyết, Cao Phong muốn sử dụng thủ đoạn để trấn áp Thành phố Đà Nẵng thật nhanh thì chắc chắn phải tìm thế lực lớn nhất của Thành phố Đà Nẵng để trấn áp, chỉ cần áp đảo được thế lực lớn nhất ở Thành phố Đà Nẵng, đương nhiên những người khác cũng chỉ có thể cúi đầu.”

“Nếu là bất cứ ai khác mà sở hữu tiền và quyền trong tay thì chắc chắn sẽ cảm thấy có chút lâng lâng, ra tay với thế lực lớn nhất.”

“Nhưng nếu Cao Phong làm như vậy thật thì rất có thể sẽ lâm vào cục diện bế tắc.”

“Lỡ như thế lực lớn nhất không chịu đi theo thì Cao Phong sẽ giết hay là không giết?”

“Nếu giết, chắc chắn cấp trên của Thành phố Đà Nẵng sẽ không vui! Không giết thì không có tác dụng làm gương, khi đó tất cả các cố gắng trước đây của Cao Phong đều sẽ bị uổng phí.”

“Mà cậu ấy đã làm như vậy, vừa không ảnh hưởng đến lợi ích to lớn của Thành phố Đà Nẵng vừa có thể biểu đạt thái độ của mình, có tác dụng trấn an lòng dân, thật sự là rất giỏi.”

“Hiểu tình hình, biết tiến biết lùi, đúng là chi tiết quyết định thành công!”

Diệp Thiên Long vừa nói vừa không nhịn được tán thưởng.

Có một vài vấn đề thật ra vô cùng đơn giản.

Nhưng người bình thường chưa hẳn có thể nghĩ ra những chuyện đơn giản.

Đặc biệt là khi ấy Cao Phong cầm mấy vạn tinh binh trong tay, còn có chỗ dựa là họ Diệp ở Thủ đô, dù có là ai thì e là cũng sẽ không nhịn được mà cảm thấy hơi lâng lâng.

Người bình thường bỗng nhiên có được quyền lực lớn như thế, chỉ sợ sẽ không kiềm chế nổi bản thân.

Nhưng Cao Phong thì không.

Chẳng những không bị lạc đường mà còn đưa ra lựa chọn chính xác nhất.

Thật sự là làm cho Diệp Thiên Long không thể không tán thưởng.

“Cậu ấy kiên định như vậy, không trở nên rối loạn vì những thứ bên ngoài, thật sự là rất giỏi.”


Chương 2955

“Một người muốn làm nên chuyện lớn thì phải có được tính cách như vậy.” Diệp Thiên Long lại uống một ngụm rượu, vui vẻ nói.

“Trung tướng Long nói không sai, hiện tại Cao Phong đã triệt để khống chế Thành phố Đà Nẵng.”

“Về phần những chuyện liên quan đến nội bộ của Thành phố Đà Nẵng thì đã có ông làm hậu thuẫn cho cậu ta, những lĩnh vực khác thì cậu ta làm chủ.”

“Giấc mơ của ông rốt cuộc cũng xem như là hoàn thành rồi.” Trọng Dương Bình cũng không ngừng cảm thán.

Dù sao, Trọng Dương Bình đã đi theo Diệp Thiên Long lâu như vậy nên biết rất nhiều chuyện của Diệp Thiên Long.

Cũng được nhìn tận mắt Diệp Thiên Long hoàn thành kế hoạch của mình từng bước một.

Trong khoảng thời gian mười năm, tăng dần sức ảnh hưởng của mình.

Mài một thanh kiếm mười năm chỉ vì chờ đợi một cơ hội đến, sau đó có thể đánh bại những thế lực chống đối ông ta!

Bây giờ thời cơ này rốt cuộc đã đến, Diệp Thiên Long cũng đã hoàn thành được giấc mơ của mình.

Diệp Thiên Long nhếch miệng cười một tiếng, đưa tay bốc một viên đậu phộng bỏ vào miệng.

“Sau khi Cao Phong nhận chức chủ nhà nhà họ Cao thì sẽ dẫn Tuyết Mai tiến vào nhà họ Cao.”

“Đến lúc đó, tôi sẽ lấy thân phận cha ruột của Tuyết Mai để tham gia.”

“Để cho tất cả thế lực ở Việt Nam đều hiểu, hai người Cao Phong và Kim Tuyết Mai có Diệp Thiên Long tôi bảo vệ.” Trong mắt Diệp Thiên Long tràn đầy chờ mong.

Làm cha ruột của Kim Tuyết Mai, ông cũng muốn Kim Tuyết Mai khoác tay mình cùng đi một đoạn thảm đỏ, sau đó đích thân đặt bàn tay của Kim Tuyết Mai vào trong tay Cao Phong.

Đây là khoảnh khắc vinh quang nhất đời của mỗi một người cha.

Đương nhiên, quan trọng nhất chính là Kim Tuyết Mai đã tìm được đúng người.

Diệp Thiên Long vui thay cho Kim Tuyết Mai từ tận đáy lòng.

Cho nên, Diệp Thiên Long hi vọng tốt nhất là Cao Phong có thể tổ chức hôn lễ với Kim Tuyết Mai lần nữa để ông ta thỏa mãn nguyện vọng nhỏ của mình một chút…

Con người ai cũng có thất tình lục dục, Diệp Thiên Long cũng không phải ngoại lệ.

“Trung tướng Long, ông đây là… Chuẩn bị thông báo cho tất cả mọi người biết à?” Trọng Dương Bình nghe vậy thì sững sờ, vội vàng đặt ly rượu xuống hỏi.

“Đã đến lúc rồi! Trong đời được thông báo tin như vậy mấy lần đâu, lúc này không thông báo thì khi nào thông báo?”

“Bây giờ Cao Phong đã quản lý phần lớn Thành phố Đà Nẵng, tôi quản lý Thủ đô. Hai chúng tôi liên kết, ai chống lại được?”

“Lúc này không thách đấu, chờ đến khi nào đây?”

“Tôi phải làm cho tất cả mọi người đều biết thân phận của con gái Diệp Thiên Long cao quý đến mức nào.”

Nói đến đây, Diệp Thiên Long hơi dừng lại một chút, nói: “Nó chịu khổ nhiều năm như thế, đến lúc khổ tận cam lai rồi…”

Trọng Dương Bình bỗng nhiên có chút muốn cười, hỏi: “Làm như vậy có sợ người khác sẽ nghĩ rằng Cao Phong lại đi ăn cơm chùa của nhà họ Diệp không?”

Diệp Thiên Long hơi phất tay, nói: “Bây giờ Cao Phong quản lý mấy Thành phố, không cần nhà họ Diệp tôi cũng dư xài.”

“Mặt khác, quan trọng là hai người bọn họ yêu nhau, không cần để ý ánh mắt của người ngoài.”

Trọng Dương Bình không nói gì, trong lòng cũng rất chờ mong giống ông.

Con gái của Trung tướng mạnh nhất Việt Nam…

Lại còn là vợ của Cao Phong quản lý Thành phố Đà Nẵng…

Hai thân phận như thế này e là đã đủ để nghiền ép tất cả mọi người ở Việt Nam.

Bất kì cô chủ là ngọc cành vàng, cô gái tài giỏi nào cũng chỉ có thể phai mờ ở trước mặt Kim Tuyết Mai.

Sao tuy nhiều, nhưng không thể sánh bằng mặt trời và mặt trăng.

Mặt trời và mặt trăng có lẽ sẽ gặp khó khăn trong giây lát, có điều một khi đã dẹp tan tất cả trắc trở thì chắc chắn sẽ một bước lên trời, được ngàn người nhìn lên.

Cái tên Cao Kình Thiên đã đủ mạnh.

Sau đó, e là ba chữ Kim Tuyết Mai cũng sẽ làm cho Việt Nam rúng động?

“Ngày lành của cô chủ sắp tới rồi.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK