Mất hơn trăm người đổi lấy mạng sáu trăm tên địch.
Chiến tích này không thể nói là không lớn.
Nhưng mà, số quân đối diện còn đông gấp mấy lần bên ta kìa!
Hơn nữa, hai trăm người còn lại bện Cao Phong, ai cũng mang trên mình vết thương, ai cũng đều kiệt sức.
Lúc này, giữa chiến trường, những cường đạo đối diện tụ họp cùng một chỗ.
Đám người Cao Phong nếu muốn chạy trốn là có thể chạy ngay luôn.
Nhưng có thoát được không mới là vấn đề.
Hơn nữa, việc đã đến nước này rồi, chạy trốn cũng không có ý nghĩa gì.
“Mẹ kiếp! Những người này từ đâu tới vậy, sao mà hung dữ quá?”
“Đừng mất cảnh giác, hơi ghê đấy!”
Mấy cường đạo Nam Cương lúc này cũng thu lại sự khinh thường vốn có.
Bọn chúng không nghĩ rằng, mấy người Cao Phong lại mạnh đến thế.
Đội đoàn còn chẳng nổi bốn trăm người vậy mà mạnh mẽ đối đầu với hai nghìn người, lại còn có thể dùng một trăm người đối lấy sáu trăm mạng tên địch.
Chuyện này, thật sự khó tin.
“Thằng nhóc, tao khuyên mày tốt nhất là đầu hàng đi, đỡ phải chết!”
“Đừng làm chuyện vô ích nữa, vô dụng thôi!”
“Mấy người chỉ còn có hai trăm người, tuyệt đối không đọ được một nghìn năm trăm người bọn này!”
Tên đứng đầu những cường đạo Nam Cương tiến lên quát lớn.
Ánh mắt Cao Phong mãnh liệt nhìn thằng tên đứng đầu những cường đạo Nam Cương kia.
Anh tỏa ra hơi thở lạnh lẽo làm cho tên đứng đầu kia không nhịn được mà rùng mình.
Tên đó cảm thấy ánh mắt Cao Phong giống như là con sói đơn độc chui vào ngõ cụt, mang trên mình lòng tin liều mình chiến đấu.
“Các người sẽ phải trả món nợ máu các người nợ, tôi sẽ bắt từng người trả lại.”
“Sớm muộn rồi cũng có một ngày, tôi sẽ bắt các người trả lại gấp trăm lần!”
Cao Phong cắn răng chậm rãi nói những lời này.
“Các anh em, dù cho phải chiến đấu đến người cuối cùng, dù cho chỉ còn sót mình tôi, tôi cũng sẽ không để cho những cường đạo Nam Cương xin tha nửa lời.”
“Hôm nay, tử chiến Nam Cương! Chết cũng không lùi!”
Cao Phong đột nhiên xé toạc chiến bào phía sau, lôi mảnh vải ra, buộc dao thép vào tay thật chặt.
Hai trăm binh sĩ Vũ Nặc sắc mặt nghiêm túc, cũng xé vải, buộc dao vào tay giống như Cao Phong.
Khóe miệng Cao Phong bỗng nhiên nở nụ cười sâu xa, lạnh lẽo.
Khi trước, anh ở nhà họ Diệp, một mình chọi với tăm người, buộc tay và dao lại vào nhau, hoàn thành Bách nhân trảm.
Khi đó, anh chỉ có một mình, không lựa chọn.
Nhưng hôm nay, bên cạnh anh, ít nhất cũng có mấy trăm anh em làm bạn.
Anh, không hối tiếc.
“Mẹ mày! Tự mình tìm chết! Giết chết hết cho tao!”
“Tất cả xông lên, bắt lấy chúng!”
Tên đứng đầu những cường đạo Nam Cương gào lên một tiếng, sau đó dẫn người xung phong.
“Giết!”
Cao Phong cũng mở to hai mắt, xung phong lên trước binh sĩ, lập tức nghênh đón địch.
Anh như đang dùng mũi kiếm dài, nhắm thẳng vào trái tim kẻ địch, đâm vào.
“Phịch!”
“Giết nó đã! Trước hết giết nó đã!”
“Giết thôi! Các anh em, cuối cùng cũng tử chiến!”
Hiện trường lại rơi vào cảnh chém giết hỗn loạn, tiếng hò hét vang lên không ngừng.
Cao Phong thở phào một hơi, đủ sức mạnh, không ngừng chém giết, căn bản không gây ra bất cứ tiếng động nào.
Giống như là việc nói liên tục đã tiêu tốn hết sức mạnh của anh.
Cận chiến bằng vũ khí lạnh không bằng vũ khí nóng.