“Nói cho đại ca của các cậu, nếu như không muốn mình không còn chỗ nào để ở trong Thành phố Hà Nội, anh ta có thể không đến.”
Một người vệ sĩ cũng bổ sung thêm một câu, sau đó dẫn người rời đi.
Bằng lực lượng của Công ty Bất động sản Phong Mai hiện nay, ở trong Thành phố Hà Nội này, anh Phong nói không cho ai ở lại thì chắc chắn là kẻ đó không thể ở lại, dù sao cũng chỉ là chuyện có thế giải quyết trong một câu nói, không có bất kỳ độ khó nào.
“Vâng vâng vâng! Chúng tôi biết rồi…” Mấy tên thanh niên cũng không dám nói thêm gì nữa, vội vàng bò dậy bỏ chạy.
Mấy người bán hàng xung quanh đều nhìn về phía Hạ Vy, ánh mắt đều thay đổi. Trời à! Không ngờ cô bé này còn quen biết với một nhân vật có máu mặt trong Công ty Bất động sản Phong Mai. Đúng là làm người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
Sau này, ở khu vực bờ sông ngoại thành làm gì có ai dám ức hiếp cô ta dù chỉ một chút!
Cao Phong lên xe, khởi động và chuẩn bị lái đi thì có người gọi lạ.
“Cao Phong! Cao Phong…”
Từ phía xa xa lại truyền tới tiếng gọi của Hạ Vy.
Cao Phong chậm rãi quay đầu và nhìn về phía cô ta.
Chỉ thấy Hạ Vy cầm hai cây kẹo bông, chạy chậm về phía xe anh.
“Hô… Hô…”
Hạ Vy thở hổn hển mấy hơi, sau đó đưa hai cây kẹo bông cho Cao Phong và nói: “Anh mang về cho Tuyết Mai đi! Trước kia cậu ấy rất thích ăn thứ này.”
“Yên tâm đi! Tôi sử dụng toàn là đường sạch để làm kẹo, cũng không tăng thêm bất cứ hóa chất gì, phụ nữ có thai cũng có thể ăn.”
“Được thôi! Cảm ơn cô!” Cao Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nhận lấy kẹo bông không một chút khách khí, giẫm vào chân ga rời đi.
Hạ Vy đứng tại chỗ mấy giây, dõi mắt nhìn theo hướng Cao Phong đã đi xa, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Hẹn gặp lại!”
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, Cao Phong chạy nhanh như bay về phía núi Bồng Thiên.
Lúc đầu tâm trạng đang buồn bực nhưng bây giờ đã giải tỏa không ít.
Trong lòng lại đột nhiên hiểu ra, mỗi một người đều có cuộc sống của riêng mình.
Mỗi người cũng có con đường của riêng mình.
Nếu như Liễu Tông Trạch cố ý muốn lựa chọn như vậy, Cao Phong cũng sẽ không mạnh mẽ can thiệp vào chuyện của anh ta. Cứ để anh ta tự đi trên con đường mà mình đã chọn.
Đã có nhân thì chắc chắn sẽ có quả!
Giống như Hạ Vy vậy, cô ta tự chọn con đường cho mình, dù sau đó nhận được kết quả gì, cô ta cũng chỉ có thể tự thưởng thức một mình.
…
Vào tám giờ tối, trong tòa nhà của Công ty Bất động sản Phong Mai, ngay tại văn phòng của Long Tuấn Hạo: “Cậu chắc chắn là mình đã giấu kỹ đúng không?”
Trước mặt Long Tuấn Hạo đang có một loại máy móc nho nhỏ, xinh xắn, trông giống như một thiết bị điều chỉnh âm thanh vậy.
“Yên tâm đi! Khi tôi ôm cô ấy, tôi gắn vào trong cổ áo của cô ấy, ai cũng không nhìn thấy được.” Liễu Tông Trạch buồn bực khoát khoát tay.
Anh ta vẫn còn cảm rất có lỗi với Cao Mỹ Lệ vì phải dùng cách này, nghe theo lời của Long Tuấn Hạo thì cũng chẳng khác nào anh ta nghi ngờ, không tin tưởng cô ta.
“Nhưng mà tôi cũng không biết là nó có thể bị rơi ra hay không, ai biết đồ chơi kia của cậu có dính chặt không.” Liễu Tông Trạch lại bổ sung thêm một câu.
Long Tuấn Hạo đang đang nhẹ nhàng đè phím ấn, nghe vậy ngẩng đầu nói: “Liễu Tông Trạch! Tôi nói cho cậu biết, nó được làm bằng chất liệu nhựa cao su, cho dù cậu có xé rách quần áo thì nó cũng sẽ không rơi ra.”
“Toàn bộ thiết bị giám sát đều được chế tạo tỉ mỉ, chỉ có gặp nước thì nó mới có thể bị hỏng, cho nên chắc chắn là nó sẽ không rớt xuống.”
“Tiêu tốn của tôi hết mấy chục triệu đấy, nếu cậu dám lén lút ném mất chứ không gắn lên người Cao Mỹ Lệ, chắc chắn tôi sẽ đánh cậu.”
Liễu Tông Trạch thở phì phò ngồi xuống rồi nói: “Tôi đã nói rồi, tôi đã gắn lên người cô ấy, cậu không tin thì thôi.”
“Lười phản ứng cậu, cậu chính là một tên ngu ngốc!” Long Tuấn Hạo lẩm bẩm một câu, sau đó kết nối thiết bị theo dõi với tai nghe rồi cho mình và Liễu Tông Trạch mỗi người đeo một bên.
“Tôi đã làm theo lời cậu nói, hôm nay tôi cố ý không đưa cô ấy về, để cô cô ấy tự về nhà mình.”