“Sống chết là do duyên số, của cải nằm ở ý trời.”
“Sống, không khống chế được, chết cũng không khống chế được.”
“Nhưng tôi có thể kiểm soát con đường giữa sự sống và cái chết.”
Cao Phong nhìn chằm chằm về phía trước, ánh mắt càng thể hiện rõ vẻ kiên định.
Gió lạnh cứ gào thét, xe đoàn xe lại lao đi vù vù trong đêm tối..
Đêm càng ngày càng sâu.
Ở một thành phố nào đó liền kề với Thủ Đô, một chiếc máy bay với đèn nhấp nháy từ từ cất cánh bay lên cao rồi lao vút trên bầu trời. Gió và mây dần thay đổi, thế giới mờ dần.
Thời gian trôi qua từng phút.
Mặt trăng đã khuất sau từng rặng mây từ lúc nào không biết. Các chuyến bay bổ sung cứ bay liên tục qua các hàng mây. Bay trên bầu trời quả thực nhanh hơn nhiều so với chạy trên mặt đất. Ba người Cao Phong vừa mới nghỉ ngơi vài tiếng thì máy bay đã bắt đầu hạ cánh. Toàn bộ quá trình mất khoảng năm giờ.
Ba người Cao Phong xuống ở Sân bay Myanmar, sau đó lên chiếc xe đã chờ đợi từ lâu, hướng về Tam Giác Vàng. Mặc dù khoảng cách đến biên giới Tam Giác Vàng có thể nói là khá xa nhưng địa điểm duy nhất mà bọn họ có thể đến khi ra nước ngoài thì chỉ có nơi đây là thích hợp mà thôi. Lực lượng duy nhất có thể được sử dụng là Khối tập đoàn Phong Hạo. Vì vậy, họ phải đến Khối tập đoàn Phong Hạo trước, sau đó sắp xếp kế hoạch tiếp theo.
Cao Phong ngồi trong xe, đôi mắt hơi híp lại. Mặc dù đây là lần đầu tiên anh rời khỏi Việt Nam ra nước ngoài nhưng trong lòng Cao Phong không khỏi có chút kỳ quái, hơn nữa hiện tại trong lòng anh đang rất nhớ Tuyết Mai. Trước đây, cho dù anh có đang ở bất kỳ nơi nào trên đất nước Việt Nam, anh biết rằng Tuyết Mai cũng ở cùng một đất nước với mình. Nhưng lúc này, anh và Tuyết Mai dường như đang ở hai đất nước khác nhau, cái cảm giác xa cách này khiến Cao Phong rất khó chịu.
“Những người lính do ông Trần bố trí đâu, tại sao họ không đi theo?”
“Không cần phải để ý đến bọn họ làm gì. Chúng ta bây giờ đến Tam Giác Vàng rồi, chẳng lẽ lại định cư ở đây luôn à?” Long Tuấn Hạo ngồi trên xe cười nói.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu. Diệp Thiên Long từng nói với anh rằng đừng bao giờ suy đoán ý nghĩ của những kẻ có quyền thế kia nếu không, ngay cả bản thân cũng không biết mình tại sao lại chết. Cao Phong hiện đã ra nước ngoài, trong khi Tuyết Mai vẫn còn ở lại đất nước, vì vậy, ông Trần không sợ anh sẽ bỏ chạy.
“Chúng ta sẽ sớm ra chiến trường chiến đấu. Tôi không quan tâm các người có kinh nghiệm chinh chiến chiến trường hay không, nhưng bây giờ, hãy dẹp bỏ những suy nghĩ vui đùa của các cậu đi.” Cao Phong nói.
Nghe vậy Long Tuấn Hạo lập tức dập tắt nụ cười, vẻ mặt ngưng trọng. Bình thường, họ có thể vui chơi tùy ý, tạo niềm vui riêng cho bản thân, nhưng một khi Cao Phong muốn nói đến chuyện quan trọng thì không ai dám lộn xộn, đây là quy luật.
“Chúng ta là anh em của của nhau, là một khối toàn diện.”
“Tôi hy vọng cả ba chúng ta có thể bình an trở về.”
“Vì vậy, cho dù các cậu làm bất cứ việc gì cũng phải thật cẩn thận.”
Cao Phong liếc hai người một cái, nhẹ giọng nói.
“Anh Phong, em vẫn còn thắc mắc một thứ. Tại sao chúng ta không trực tiếp điều một trăm nghìn quân được trang bị vũ khí đầy đủ rồi đi tấn công thẳng một đường?”
Long Tuấn Hạo Nhiên sờ sờ gáy.
Cao Phong chậm rãi lắc đầu, nhẹ giọng thở dài: “Nó không đơn giản như vậy.”
Nếu chuyện này thực sự đơn giản, như lời Long Tuấn Hạo nói vậy thì làm sao mà nó có thể làm khó được người như ông Trần đây?
Liễu Tông Trạch chậm rãi gật đầu: “Chúng luôn ẩn trốn ở trong bóng tối cho nên chúng ta rất khó để nhổ để nhổ tận gốc.”
“Quan trọng nhất là bọn họ nhất định sẽ không ở lại quyết chiến một trận. Nếu đánh không lại bọn chúng sẽ liền chạy trốn, đến lúc đó một trăm nghìn quân của chúng ta đuổi theo như thế nào?”
“Ngay cả khi chúng ta có đủ lương khô cho các binh lính, cũng có thể chúng ta đuổi kịp được đám người đó nhưng bọn họ lại tiếp tục chạy thì sao?”
Xét cho cùng, suy nghĩ của Liễu Tông Trạch vẫn tinh tế hơn Long Tuấn Hạo nhiều, vì vậy anh ấy phân tích mọi thứ kỹ lưỡng hơn.
Cao Phong gật đầu nói: “Đúng vậy! Diện tích phía Nam Cương rộng lớn như vậy, tuyệt đối không thể đi đường dài! Hơn nữa, điều tôi sợ nhất là nếu như bọn chúng từ bỏ Nam Cương, trốn sang biên giới phía đông hoặc phía tây thì phải làm sao? Các binh lính của chúng ta sau một chặng đường ài nhất định sẽ mỏi mệt, không còn ý chí chiến đấu, nếu như lúc đó ta bị phục kích chắc chắn sẽ bị tổn hại rất lớn nặng nề về mọi mặt.”
Cao Phong hơi nheo mắt nói: “Cho nên, hoạt động lần này không được phép vội vàng, chúng ta phải bàn kĩ kế hoạch tác chiến trước đã”