“Các ông cứ bình tĩnh chớ có nóng vội, tôi chỉ đang làm việc công theo thông lệ mà thôi. Đây cũng là những câu hỏi mà vị đó kêu tôi hỏi.” Trợ lý Trương vừa nói ra câu này, mọi người lập tức dừng bước chân, cũng không nói nhiều thêm nữa.
Câu hỏi mà vị đó đích thân muốn hỏi, vậy chắc chắn không người nào dám ngăn cản!
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rồi vẫn ngoan ngoãn đứng trở về.
“Giáo quan Cao, tôi còn muốn hỏi một chút, bây giờ cậu đang kiểm soát ba trăm nghìn binh lực. Vậy tiếp sau đây, cậu có dự định gì?” Trợ lý Trương rất thẳng thắn, đi thẳng vào vấn đề mà hỏi ra câu hỏi này.
Nghe thấy câu hỏi này, trong lòng Cao Phong không khỏi cảm thấy bực bội.
“Ông muốn tôi phải trả lời như thế nào?” Cao Phong chậm rãi quay đầu, đối diện với trợ lý Trương và hỏi.
“Hửm?” Trợ lý Trương hoàn toàn không ngờ anh sẽ hỏi như vậy.
“Cậu có ý gì?” Ông ta nhíu mà hỏi.
“Ý ngoài mặt chữ, ông muốn tôi phải trả lời như thế nào? Ông muốn tôi trả lời rằng đưa toàn bộ người gia nhập vào quân đội Việt Nam. Nếu ông muốn tôi trả lời như vậy, mọi người cũng biết đáp án này là tốt nhất, vậy ông còn muốn tôi trả lời gì nữa?” Cao Phong hỏi lại một câu, khiến trợ lý Trương lại trừng to mắt.
Thế này khó tránh khỏi quá trực tiếp rồi thì phải?
“Nếu tôi trả lời sẽ tự mình dẫn dắt, thì ông lại không hài lòng. Nhưng cho dù tôi trả lời bọn họ sẽ sát nhập vào Việt Nam, thì những người đó vẫn sẽ chỉ nghe lời tôi mà thôi. Cho nên người của tôi, tôi sẽ tự mình dẫn dắt. Nếu phía trên không tín nhiệm tôi, cảm thấy tôi nguy hiểm, vậy thì cứ việc thu lại hết mọi thứ của tôi đi. Nếu như Việt Nam này không muốn cho tôi ở lại, vậy tôi cũng sẽ không ở lại.” Vài ba câu mà anh nói ra, khiến mọi người đều trừng to mắt.
“Khụ, cậu trước tiên đừng kích động như vậy, không phải tôi có ý đó.” Lúc này, tâm trạng bình tĩnh của trợ lý Trương cũng đã hơi bị xáo trộn.
Đây là lần đầu tiên ông ta tiếp xúc với Cao Phong, thực sự không ngờ tính cách của anh lại như vậy. Cách làm việc vốn luôn luôn thuận lợi lại dường như hoàn toàn không có tác dụng gì đối với anh.
“Tôi không quan tâm ông có ý gì. Tôi chỉ nói với ông một câu, tin tôi, vậy thì người của tôi sẽ do tôi dẫn dắt. Mà không tin tôi, vậy thì tôi sẽ rời khỏi Việt Nam. Những chuyện tôi đã làm trong khoảng thời gian này, tôi cũng sẽ không yêu cầu bất cứ thứ gì hết, cứ coi như đó là giao tiền thuê nhà đã sống ở Việt Nam hơn hai mươi năm đi.” Cao Phong đứng thẳng ở giữa sân, nói những lời khiến mọi người đều có chút yên lặng.
Trợ lý Trương lại càng không ngờ, tính cách của anh lại cường thế đến vậy.
“Được, vậy trước mắt sẽ không nói đến chuyện đó nữa. Tôi muốn thỉnh cầu cậu, đi tới Tây Vực và Bắc Cảnh, quét sạch cường đạo bên đó.” Trợ lý Trương hơi dừng lại, rồi nhắc tới chuyện này.
“Tôi không đi.” Cao Phong thậm chí còn không hề do dự một chút nào, mà trực tiếp từ chối ngay tại trận.
“Tại sao lại không đi?” Trợ lý Trương hơi nhíu mày, ngẩng đầu nhìn anh.
“Tôi mệt rồi, cần phải nghỉ ngơi. Đợi tôi nghỉ ngơi đủ rồi, nếu có cơ hội thì tôi sẽ đi tới Bắc Cảnh một chuyến. Nhưng phía bên Tây Vực thì tôi sẽ không đi.” Anh lắc đầu, vẫn giữ vững suy nghĩ của mình.
“Nhưng cậu đã nắm được Nam Cương và Cảnh Đông rồi, bây giờ kinh nghiệm của cậu rất phong phú. Ngoài cậu ra, không có người nào thích hợp hơn, cậu có người, có dũng có mưu, cậu không đi thì ai đi?” Trợ lý Trương tiến lên một bước, nhìn anh và hỏi.
Ông Trần nghe đến đây, lại hơi nhíu mày. Vốn dĩ ông ta cũng muốn kêu Cao Phong đi, nhưng bây giờ nhìn thấy thái độ này của trợ lý Trương, ông ta ngược lại cũng hơi cười lạnh.
“Có đi hay không là quyền lợi của cậu ấy. Trợ lý Trương, có phải ông thật sự coi cậu ấy là máy móc rồi hay không? Tôi nói cho ông biết, ông chỉnh đốn lại thái độ đó của mình càng sớm càng tốt cho tôi. Tôi tuyệt tối không tin đây là lời mà vị đó kêu ông nói. Ông dám nói đây là chuyện mà vị đó căn dặn không? Ông dám nói đây không phải là suy nghĩ của bản thân ông không?” Ông Trần quát lớn một tiếng, duỗi tay chỉ vào trợ lý Trương rồi nói.
Trợ lý Trương nghe thấy vậy, không nhịn được mà có chút đỏ mặt. Ông ta tới nơi này, quả thực là có việc cần làm. Nhưng những câu hỏi mà ông ta hỏi, thực ra đều là ý tưởng của riêng mình ông ta, quả thực không hề liên quan đến vị kia.
“Nếu các người muốn tấn công Bắc Cảnh và Tây Vực, vậy tôi có thể giúp bày mưu tính kế. Nếu thực sự không được, thì tôi sẽ bảo Tuấn Hạo dẫn một vài người tới chi viện cũng được, nhưng tôi sẽ không đi đâu.” Cao Phong hơi phất tay, lại bày tỏ thái độ của mình.
Trợ lý Trương thấy anh như vậy, sau một hồi mới chậm rãi gật đầu, cũng không nói thêm gì nữa.
“Được! Tất cả những chuyện trước đó cứ coi như tôi chưa từng nói đi. Bây giờ có thể thu những thứ trong tay giáo quan Cao lại được rồi.” Trợ lý Trương hơi phất tay, rồi đứng sang một bên.
Hai vệ sĩ lập tức tiến lên, rồi duỗi tay ra trước mặt Cao Phong.
Mọi người đều căng thẳng trong lòng. Bọn họ đều cảm thấy đây là do Cao Phong không đồng ý với yêu cầu của ông ta, cho nên ông ta mới thu lại cấp bậc quân hàm của anh.
Mà trợ lý Trương thì lại không giải thích, cứ đứng ở một bên như vậy chờ đợi.
Ông Trần hơi híp mắt, nhìn toàn bộ quá trình này, trong đầu suy nghĩ đối sách.