Mở to mắt ra nhìn cái thủ đô to lớn này, dám nói những lời như vậy với ba gia đình nhỏ, e rằng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay!
“Vậy thì cậu có biết anh ấy là ai không?” Thương Hồng Thành có chút buồn cười nhìn người thanh niên đầu trọc.
“Ông đây không cần biết bọn bây là ai, hôm nay bọn bây một người cũng không thể rời khỏi đây được đâu.”
“Ông đây nhất định sẽ cho từng người một của bọn mày, có thể bước đi vào nhưng sẽ phải bị vác đi ra đấy.” Khuôn mặt của tên thanh niên đầu trọc tràn đầy oán hận.
“Gọi điện thoại cho ông chủ của mày đi.”
Cao Phong chậm rãi bước lên phía trước từ trên cao nhìn xuống tên thanh niên trọc đầu.
Anh không định sẽ dùng thân phận của mình để đè bẹp tên thanh niên đầu trọc này, anh muốn lợi dụng cơ hội này để moi hết tất cả con sâu trong trung tâm quản lý ra.
Người ta nói rằng những người đảm nhiệm chức vụ mới thường hay đưa ra chính sách sửa đổi điều chỉnh, kế hoạch cải cách đầu tiên của Cao Phong chính là để diệt gọn giám đốc thị trường của khu thương mại Kiên Thành.
“Có gan thì đừng bỏ chạy!”
Nam thanh niên đầu trọc chửi mắng một câu, sau đó lấy điện thoại di động ra và bắt đầu gọi điện.
“Bạn học, cám ơn cậu! Cậu mau chóng đi đi, ở đây anh ta rất lợi hại đấy, nghe nói anh ta là em vợ của đội bảo an trung tâm giám đốc…”
Cô gái bán hoa kia lúc này không thèm dọn dẹp quầy hàng nữa, mà vội vàng đi đến nói với Cao Phong.
“Đừng sợ! Chuyện ngày hôm nay tôi sẽ phải dính líu chắc rồi đấy.” Cao Phong cười nhàn nhạt.
Cô gái có lẽ là không nhận ra Cao Phong, dù sao Cao Phong hiện tại đang đeo một chiếc mặt nạ, trông dáng vẻ rất khác so với trước đây.
Nhưng khi Cao Phong nhìn kỹ hơn, thì liền nhận ra cô gái đó.
Ban đầu ở khu biệt thự Đế Cảnh Phương Đông, cô gái đó làm nhiệm vụ dọn dẹp biệt thự.
Là vừa học vừa làm, nghe nói còn phải chữa bệnh cho mẹ.
Nếu như Cao Phong nhớ không lầm, thì hình như cô ấy tên là Trần Ngọc Tâm.
Chính là cô gái đang ở trước mặt đây mà.
Khi đó, Cao Phong đã hứa với cô ấy rằng chỉ cần cô ấy bằng lòng, thì có thể liên tục đến giúp Cao Phong dọn dẹp khu biệt thự.
Đồng thời ngoài khoản tiền lương do công ty vệ sinh chi trả, Cao Phong sẽ trả thêm cho cô một khoản thù lao khác nữa.
Chẳng qua là sau đó Cao Phong nghe Kim Tuyết Mai nói rằng Trần Ngọc Tâm không biết đã làm gì chọc tức Kiều Thu Vân, vì vậy cô ấy đã bị Kiều Thu Vân đuổi đi mất.
Còn bảo rằng vào ngày hôm đó Trần Ngọc Tâm đã phải ra đi trong nước mắt.
Nhắc mới nhớ, Cao Phong đã không thực hiện được trọn vẹn lời hứa lúc ban đầu, cũng có thể xem như là anh đã mắc nợ cô ấy.
Chỉ là không biết bằng cách nào mà Trần Ngọc Tâm lại có thể đến được thủ đô này.
Nhưng đây là cuộc sống của người khác, Cao Phong cũng không có hứng thú muốn biết. Cũng như chính bản thân anh, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ thủ đô này dốc hết sức lực để xây dựng sự nghiệp.
Khi tình cờ gặp lại Trần Ngọc Tâm ở đây, anh chỉ biết cảm thán một câu trước sự kỳ diệu của duyên phận mà thôi.
Cũng vừa hay có thể bù đắp lại món nợ với cô ấy.
“Chuyện này…” Trần Ngọc Tâm sửng sốt một chút, nhưng không nói thêm gì nhiều.
Nhưng sự căng thẳng trong lòng vẫn không hề giảm đi chút nào.
Mặc dù mấy người ở phía sau Cao Phong trông có vẻ thân phận không hề tầm thường, nhưng đây chính là khu thương mại Kiên Thành đấy!
Sự khủng bố của khu thương mại Kiên Thành, đã không cần từ ngữ nào để diễn tả nữa rồi.
“Nè, anh, việc đó…” Trần Ngọc Tâm cẩn thận nhìn Cao Phong một hồi, mặc dù có rất nhiều lời muốn nói những cứ ngập ngừng mãi không thốt ra được.
Giọng nói của Cao Phong khiến cho cô ấy có một cảm giác rất quen thuộc, rất giống với người trong trí nhớ của cô ấy.
Người đó, cũng họ Cao.
Tuy nhiên, vẻ ngoài thì chẳng giống nhau một chút nào.
“Có chuyện gì vậy?” Cao Phong nhẹ giọng hỏi.
“Không, không có gì…”
Trần Ngọc Tâm liền vội vàng cúi cái đầu nhỏ xuống, không dám nhìn thẳng vào Cao Phong.