Sau mười năm trong quân đội, ông ta đã vinh quang trở về và tiếp quản nhà họ Diệp, không ai dám phản đối.
Trong mười năm đó, ông cụ nhà họ Diệp không cách nào biết được Diệp Thiên Long đã trải qua những gì.
Nhưng mà tính cách của Diệp Thiên Long đã trở nên vô cùng lãnh đạm, như thể không có gì có thể khơi dậy tâm tư của ông ta.
Nhưng tình cảm của ông ta dành cho Cao Phong thực sự làm dấy lên sự nghi ngờ của ông cụ nhà họ Diệp.
“Như vậy đi, cậu tìm cách điều tra những người chung quanh Cao Phong, cả thủ đô, thành phố Hà Nội đều phải điều tra.”
“Điều tra tập trung vào thành phố Hà Nội, tôi nghĩ Thiên Long đang giúp Cao Phong như thế hoặc vì nó có mối quan hệ đặc biệt với Cao Phong, hoặc nó có mối quan hệ đặc biệt với những người xung quanh Cao Phong.”
“Việc này cậu phải bí mật điều tra nhưng phải tra cho rõ ràng.” Lão Diệp suy nghĩ một chút, liền hạ lệnh.
“Vâng, lão gia chủ.” Người người đàn ông trung tuổi không nói thêm gì nữa, cũng không hỏi nguyên nhân mà chỉ làm theo mệnh lệnh của ông cụ nhà họ Diệp.
Ngày hôm sau.
Ánh nắng rực rỡ, mặt trời chói chang.
Ở thủ đô thường xuyên xuất hiện khói bụi nên thời tiết đẹp hiếm có này khiến người ta cảm thấy vui vẻ.
Bề ngoài, thủ đô đang vô cùng yên tĩnh, hài hòa và cực kỳ an lành.
Trên thực tế, một cơn bão đang âm thầm tích tụ ở một nơi mà người thường không thể nhìn thấy.
Thương Hồng Thành và những người khác không dám thư giãn một chút nào, chuẩn bị cho ngày cuối cùng.
Ngày mai là thời điểm đối mặt với nhà họ Phạm.
Phạm An Quốc cũng đoán trước được việc Cao Phong sẽ phản công nên bắt đầu dốc toàn lực, dùng thực lực của nhà họ Phạm tiếp tục trấn áp Cao Phong.
Hơn nữa, nơi cả hai đều không thể nhìn thấy, ông cụ nhà họ Diệp cũng đã can thiệp vào chuyện này.
Liên quan đến danh tính của Cao Phong và những người xung quanh Cao Phong đang được ông cụ nhà họ Diệp điều tra từng chút một.
Tại thủ đô lúc này gió nổi nên báo giông tố sắp ập tới, chỉ còn lại vẻ yên tĩnh của ngày cuối cùng trước cơn bão.
Thủ đô Việt Nam trông giống như mặt trời đang tỏa sáng rực rỡ, nhưng thực tế lại đang gió nổi mây vần.
Quả nhiên là gió nổi lên báo hiệu giông bão đang ập đến, mây đen sắp tàn phá thủ đô.
Ông cụ nhà họ Phạm ngay từ đầu đã nói rằng nếu con cháu nhà họ Cao của thành phố Đà Nẵng đến thủ đô thì thủ đô nhất định sẽ bị rung chuyển.
Phạm An Quốc không tin điều đó nên ông ta bí mật vi phạm chỉ thị của ông cụ nhà họ Phạm và nhiều lần mạnh mẽ đối phó với Cao Phong.
Bây giờ, những thay đổi trong tình hình thủ đô đang xác nhận những gì ông cụ nhà họ Phạm đã nói lúc ban đầu.
Nếu sự phát triển này tiếp tục thì thế cục của thủ đô chắc chắn sẽ bị xáo trộn một lần nữa.
“Mặc dù cha không quan tâm đến nó, nhưng cha cũng không thể không quản được.”
“Bây giờ rốt cuộc nhà họ Phạm và Cao Phong như thế nào rồi?”
Trong phòng, ông cụ nhà họ Phạm hiếm khi hút thuốc cũng cầm lên bao thuốc lá, lời nói vô cùng nghiêm nghị.
Phạm An Quốc cũng không ổn định về mặt cảm xúc, nhưng cũng chỉ im lặng không nói gì.
Một điếu thuốc được nhen lửa, chỉ vài giây ngắn ngủi đã đốt hơn phân nửa.
Tình cảnh mà nhà họ Phạm đang gặp phải lúc này mang đến cho ông ta cảm giác không thể kiểm soát được.
Thấy Phạm An Quốc không nói chuyện, trong lòng ông cụ nhà họ Phạm như đã hiểu ra điều gì đó.
Tính cách và phong cách làm việc của Phạm An Quốc sao ông ta có thể không rõ ràng được chứ?
“Về không được?” Ông cụ nhà họ Phạm gõ gõ đầu thuốc.
“Cha, không thể quay lại…” Phạm An Quốc cắn răng trả lời.
Mấy năm nay, Phạm An Quốc rất ít khi gọi ông cụ nhà họ Phạm là bố, từ trên xuống dưới luôn gọi là ông cụ nhà họ Phạm.
Vì vậy, một chữ “cha” này của Phạm An Quốc đại diện cho sự rối loạn trong đầu của ông ta.
Ông cụ nhà họ Phạm lặng lẽ hút thuốc, làn khói hơi cay nồng cắt ngang cổ họng.
Nhưng cái cảm giác không thoải mái đó có thể khiến cho ông cụ Phạm cảm nhận được mình vẫn còn sống.