Kim Tuyết Mai lúc này mới hài lòng gật đầu một cái, nói: “Phi ba tiếng lời nói ban nãy cũng coi như chưa nói gì!”
“Được. Ở nhà chờ anh, anh làm xong chuyện, rất nhanh sẽ trở lại.”
“Chuyện này làm xong, không còn ai đối địch, em cùng con có thể sống an toàn rồi.” Cao Phong ở bên tai Tuyết Mai thầm thì.
“Được, em đợi anh.” Kim Tuyết Mai khẽ gật đầu, bỗng nhiên ngồi thẳng thân thể nói: “Đúng rồi, em có món đồ muốn đưa cho anh.”
Kim Tuyết Mai rất nhanh vào trong phòng, sau đó cầm một tấm hình đi ra.
“Đây là?” Cao Phong có chút nghi ngờ nhận lấy hình, liếc mắt liền thấy trong hình là hai người.
Một người là Cao Phong, một người là Cao Tử Hàn.
Cao Phong rõ ràng nhớ, đây là lần trước mình trở về nhà họ Cao ở Đà Nẵng, lúc sắp đi Cao Tử Hàn có kéo anh vào trong vườn hoa chụp hình không ngờ tập hình bị mất giờ lại tìm thấy.
“Sau khi em cùng Vũ Kiên trở lại biệt thự này, bọn em có thấy bức ảnh ở trong phòng ngủ, bên cạnh còn có một đóa hoa héo.”
“Em cũng không biết cô gái này là ai, cũng không biết cô ấy vào phòng bằng cách nào.” Kim Tuyết Mai nhẹ giọng giải thích.
“Cô ấy là Cao Tử Hàn, là một trong số ít những người thân, cũng là em họ anh” Cao Phong thở dài một tiếng giải thích.
Đối với việc Cao Tử Hàn có thể tiến vào ngôi biệt thự này không quá ngạc nhiên, với một chiến sĩ của nhà họ Cao được huấn luyện bài bản mà nói đây là một chuyện quá đơn giản.
“Em biết rồi.” Kim Tuyết Mai gật đầu một cái, trong lòng rốt cuộc yên tâm.
Cao Phong sững sờ nhìn tấm hình kia, có thể tưởng tượng được khi Cao Tử Hàn tới đây trong lòng có bao nhiêu khó chịu.
“Tử Hàn, ngày mai có thể được gặp lại rồi, chờ anh.” Cao Phong ở trong lòng mặc niệm, sau đó đem hình thu vào trong ngực chậm rãi đứng dậy
“Anh đi đây.” Cao Phong nhìn Kim Tuyết Mai nói.
“Được! Nhất định phải bình an trở về!” Kim Tuyết Mai hơi cúi đầu, ánh mắt có chút ảm đạm.
“Chờ khi anh lấy được nhà họ Cao, sẽ đón em vào cửa, cưới hỏi đàng hoàng rước em vào nhà họ Cao.”
“Đem tên em, khắc vào dòng chính của gia phả nhà họ Cao.”
Cao Phong đưa tay sờ gò má Kim Tuyết Mai một cái, sau đó xoay người rời khỏi biệt thự.
Che chở cô lại không thể giữ cô, muốn giữ cô, lại không thể một mực che chở cô.
Đối với Cao Phong mà nói, muốn bảo vệ được Kim Tuyết Mai cùng đứa con chưa chào đời an toàn, phải nhanh chóng mang những chuyện chưa làm, gấp rút Hà thành.
Cao Phong bước ra khỏi biệt thự, nhìn xuống núi, tối om om có một bóng người bên dưới, nhìn cũng không thể rõ.
Ở trên cao nhìn xuống chúng sinh, Cao Phong trong lòng nổi lên hào khí.
Thủ hạ của anh đếm đến hàng vạn người, cho dù có đối mặt với nhà họ Cao tại Đà Nẵng thì có làm sao?
Cao Phong xoay người nhìn phương nam, trong mắt lóe lên vô số suy tư.
Lúc này anh không chỉ có hàng ngàn hàng vạn thủ hạ, mà sức chiến đấu của bản thân cũng tăng vọt.
Cho dù đối mặt nhà họ Cao chiến lực đầu bảng trên bảng cao thủ thì hiện tại Cao Phong cũng không có e sợ gì.
Chuyến đi tranh giành bá chủ thành phố Biển Đông này, khiến cho Cao Phong chịu không ít thương tích nhưng cũng đem tới cho Cao Phong không ít chỗ tốt.
Ngoài việc thống lĩnh thành phố Biển Đông ra, việc quan trong hơn chính là, đem võ kỹ của những đại gia tộc võ thuật lớn của thành phố này học lén được không ít.
Dù không thể nói là thành thạo nhưng cũng đã cải thiện được rất nhiều.
Hiện tại sức chiến đấu của Cao Phong so với ngày thường lại càng thêm mạnh mẽ.
“Nhà họ Cao, các người chuẩn bị nghênh đón tôi trở lại sao?”
“Ngày mai, tôi sẽ cho các ngươi tất cả các người một ngạc nhiên.”
Cao Phong nghĩ thầm trong lòng, sau đó bước xuống núi.
Lúc này dưới núi đen kịt toàn là người.
Một ngàn, hai ngàn, ba ngàn, sợ rằng còn nhiều hơn năm ngàn nữa!
Nhiều người như vậy hội tụ tại một nơi, sát khí ngất trời, đoán chừng đi tới nơi kia cũng làm không ít người sợ hãi.
Nhà họ Cao ở Đà Nẵng coi như là gia tốc lâu đời nhất, nền móng vững chắc.
Cao Phong không đối phó với bọn họ thì thôi, một khi ra tay, ắt sẽ dùng toàn lực để chiến đấu.