Bất động sản Phong Mai.
Lúc đầu nơi đây bị Cao Bằng đổi thành bất động sản Bằng Phi, hiện tại đã được đổi lại về tên cũ một lần nữa.
Thì ra Lâm Vạn Quân ở lại đây.
Cao Phong chợt phát hiện ra một việc, trước đây anh đã bỏ quên Lâm Vạn Quân rất nhiều lần.
Từ khi nhà họ Cao đi đến Thủ đô Hà Nội, ông già này ngày đêm đều làm việc vì Cao Phong.
Cho dù đã lâu như vậy nhưng ông ta vẫn chưa từng sở hữu một căn hộ nào ở Thủ đô Hà Nội, mỗi ngày sau khi làm việc xong ở bất động sản Phong Mai, ông ta sẽ ở lại căn phòng phía trên của công ty.
Nhưng ông ta chưa từng phàn nàn gì cả, càng không yêu cầu Cao Phong cái cái gì bao giờ.
Cao Phong dường như coi sự đóng góp của Lâm Vạn Quân trở một lẽ đương nhiên, anh thản nhiên tiếp nhận nhưng chưa bao giờ hồi đáp lại cái gì.
Bỏ qua vấn đề của ông cụ Cao thì Lâm Vạn Quân tuyệt đối là một vị quan trung thành rất có năng lực.
Cao Phong đứng trước cửa một hồi lâu cũng chỉ có thở dài một hơi rồi đẩy cửa phòng ra.
Bên trong phòng có một ông lão dáng người hơi còng, đưa lưng về phía cửa phòng đang hướng mặt về cửa sổ, cứ ngồi yên lặng như vậy.
Nghe được tiếng mở cửa phòng vang lên, cơ thể ông lão giật giật.
“Tôi không đói bụng, cứ để mọi thứ ở đó thôi.” Giọng nói Lâm Vạn Quân khàn khàn truyền ra.
Cao Phong quay đầu lại nhìn thì thấy trên bàn còn có mấy bữa cơm nhưng không có cái nào được động đũa tới.
Trước khi Lâm Vạn Quân bị Cao Bằng nhốt lại, mặc dù cái bánh bao khô cứng rắn đến mấy, ông ta vẫn cố gắng nuốt xuống để duy trì tính mạng của mình.
Chỉ vì đợi đến một ngày có thể đợi được Cao Phong trở về, cho nên ông ta biết bản thân mình không thể chết được.
Mà bây giờ, Cao Phong đã trở về, ông ta lại ra nông nỗi này một lần nữa.
Ông ta cũng không muốn tuyệt thực cho Cao Phong xem mà là thực sự không nuốt trôi được.
“Ông Lâm.”
Trong lòng Cao Phong khẽ run, nhẹ nhàng gọi một tiếng.
“Hả!”
Lâm Vạn Quân bỗng nhiên quay đầu lại, trừng to mắt nhìn Cao Phong, trong mắt là cảm xúc vô cùng phức tạp.
Mà Cao Phong thấy rõ ràng được khuôn mặt của Lâm Vạn Quân, trong nháy mắt anh cũng rơi vào trạng thái ngốc lăng, ánh mắt tràn đầy sự khiếp sợ.
Vào lúc này, Lâm Vạn Quân vốn dĩ chỉ nên có chút tóc muối tiêu ở hai bên thái dương mà lúc này phần lớn tóc đã biến thành hoa râm!
Trong một đêm, tóc đen biến thành tóc trắng…
Cao Phong luôn cho rằng loại chuyện này là được cường điệu lên, nhưng bây giờ có thể tận mắt nhìn thấy anh mới biết được rằng đây là sự thật!
Lâm Vạn Quân, lúc này ông ta đã toàn tóc hoa râm, thoạt nhìn trông già nua đi khoảng hơn mười tuổi!
“Cậu Phong!” Lâm Vạn Quân hô lên một tiếng, nhưng mà dường như Cao Phong không nghe được giống như bình thường nữa, cả người anh vẫn đang ở trong trạng thái ngốc lăng.
“Cậu Phong, cậu trở về bình an là tốt rồi, vậy là tốt rồi!”
Cho tới tận bây giờ Lâm Vạn Quân vẫn không có một câu oán hận nào đối với Cao Phong, mà lúc này lại rối rít quan tâm đến an nguy của Cao Phong.
“Ông Lâm, đây là, ông như thế này là sao?”
Hai mắt Cao Phong ửng đỏ, giọng nói run rẩy hỏi.
Vào lúc này, Cao Phong bỗng nhiên cảm thấy nhẹ nhõm không ít.
Cho dù cái chết của ông cụ Cao có liên quan đến Lâm Vạn Quân thì anh cũng không thể hận nổi Lâm Vạn Quân.
Thật sự không thể hận nổi.
Anh thực sự rất khó có thể quên được những trả giá của Lâm Vạn Quân trên đoạn đường này.
Anh càng khó có thể quên được lòng trung thành của ông ta đối với chính mình.
“Cậu Phong, tôi không có việc gì, chỉ cần cậu an toàn là tốt rồi, chỉ cần cậu an toàn là tốt rồi.”
Lâm Vạn Quân nói ra những lời nói từ tận trong đáy lòng mình, trên mặt mang theo nụ cười mãn nguyện.
Trái tim treo lơ lửng cuối cùng cũng có thể đặt xuống rồi.
“Ông Lâm, đợi lát nữa hãy nói chuyện này, ăn cơm trước đã.” Cao Phong lui sang một bên để hai người phục vụ bê cơm nước nóng hổi vào.