Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2426


“Roẹt!”


Quần áo của gã thanh niên bị cắt thành nhiều mảnh, người hắn xuất hiện vài vết thương do đao chém.


“Đánh đi, mau đánh hắn đi!”


Tay gã che lên vết thương, mặt tràn đầy hoảng sợ.


“Chết đi!” Năm sáu người cùng lao lên đánh Cao Phong.


Chỉ thấy, Cao Phong hạ thấp người, tay nắm chặt đao, trông như một con rắn nhanh nhẹn đang săn mồi.


“Roẹt!”


Thanh đao chém ngang vào đầu gối của mấy tên vừa xông lên.


“Xoẹt! Xoẹt! Xoẹt!”


Đầu gối của năm gã bị đao chém qua, làm cho mấy gã không thể đứng thẳng mà quỳ gục trên nền đất.


Lần này không có tên nào dám xông lên.


Khung cảnh lại rơi vào tĩnh lặng.


Người Cao Phong loang lổ vết máu, nhưng đó không phải máu của anh mà là máu của đám côn đồ kia.


Còn anh, ngoại trừ mấy lần bị trúng đòn ra thì không có vết thương trí mạng.


“Tới nữa đi!”


Cao Phong cười lạnh tiến lên phía trước.


Những tên còn lại đồng loạt lùi về phía sau.


Rõ ràng là bọn chúng đông người hơn, nhưng bị Cao Phong dọa sợ, làm gì còn gan mà tiến lên?


Mấy chục tên hoảng sợ nhìn Cao Phong, nuốt nước miếng, tim trong ngực nhảy vọt lên cổ họng.


Sợ, bọn chúng sợ thật rồi.


“Tới hết đi!” Cao Phong lại tiến lên


“Cộp Cộp!” Bọn chúng lại lui về phía sau hai bước.


Một Cao Phong cùng với một cây đa thế mà đẩy lui mấy chục người.


Cảnh tượng này thật sự khó tin.


“Các người mau xông lên đánh hắn…”


Dương Đông Huy hoảng sợ, hai hàm răng va vào nhau, anh ta run rẩy hô lên.


Nhưng bây giờ, làm gì có ai dám lên?


Trước tình thế như vậy, có cho 2800 tỷ, bọn chúng cũng không dám xông lên.


Tiền thì tốt thật, nhưng muốn tiêu tiền thì phải giữ mạng đã!


Đại ca đã chết rồi, bọn chúng còn dám làm gì nữa chứ?


“Lên đi nào!”


Dương Đông Huy rơi vào bước đường cùng, cầm hết tiền ném ra nhưng không ai thèm nghe. Trước cửa sinh tử tiền đâu quan trọng bằng mạng sống.


“Không ổn… Anh em mau chạy đi! Chúng ta không đánh lại anh ta đâu!”


Một gã ném ống tuýp đi xoay người chạy thẳng.


“Chạy, chạy, chạy đi…”


Những người còn lại hoảng sợ, cũng run rẩy chạy theo.


Dương Đông Huy biết thế của mình đã mất, nghiến răng, lấy chìa khóa khởi động xe định chạy trốn.


“Cao Vũ, tao nói cho mày biết, chỉ cần ông đây còn sống, mày đừng mong một ngày yên ổn.”


“Hôm nay không giết được mày, lần sau nhất định tao sẽ giết chết mày.”


Trước khi đi, Dương Đông Huy còn hạ cửa sổ xuống chửi thề.


Cao Phong nhìn Dương Đông Huy đi mất, anh muốn ngăn cản nhưng cơ thể suy kiệt không còn sức lực.


“Nhanh chóng vây chỗ này lại!”


Ở xa truyền đến một tiếng quát phẫn nộ.


“Chạy? Không ai có thể chạy thoát!”


“Đoàng!”


Tiếng súng như mũi tên sắc bén cắt xuyên màn đêm vang vọng khắp con phố.


Nghe tiếng súng, mọi người sợ hãi chết lặng, chân như nhũn ra.


Dù gì đây cũng là súng!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK