Vu Chính Bình đôi mắt lập tức trừng lớn.
“Là tin chiến thắng!”
Chiến sĩ này gật gật đầu, nghiêm túc nói.
“Mau, mau nói!”
Ông Trần vội vàng tiến lên vài bước, nhìn chiến sĩ kia nói.
“Báo cáo, tin chiến thắng Nam Cương!”
“Thống úy Cao dẫn bốn vạn năm binh, đánh bất ngờ vào Trận doanh Mật Kiền.”
“Mật Kiền phái binh đuổi giết, bị thống úy Cao dẫn người lùi lại, dọc theo đường đi không ngừng quấy rầy các lực lượng khác.”
“Cuối cùng có năm lực lượng cộng lại gồm một vạn binh đuổi giết đám người Thống úy Cao.”
“Thống úy Cao dẫn đám quân địch, lôi kéo chạy tới Tam Giác Vàng, sau đó điều binh như thần, dùng ba vạn quân vây đánh đám người Mật Kiền, giết chết hơn sáu nghìn người, hàng phục khoảng bốn nghìn người!”
“Máu nhuộm Tam Giác Vàng, trận chiến này, toàn thắng!”
Chiến sĩ này biểu tình phấn chấn, giọng điệu vô cùng kích động.
Mà sau khi anh ta nói xong, toàn bộ người trong phòng, nháy mắt lâm vào một mảnh an tĩnh.
Trong một đêm…
Giết chết sáu nghìn quân địch!
Bắt tù bốn nghìn người!
Đây là, kiểu chiến đấu mạnh mẽ gì đây??
Ánh mắt ông Trần trừng lớn, Lâm Thừa Khải mặt đầy kinh hãi.
Mà Vu Chính Bình, cũng giống vậy đôi mắt trừng lớn, tạm thời lâm vào ngây ngốc.
Vốn dĩ việc Cao Phong làm một cái quyết định “sai lầm” kia đều là trải đường cho mọi việc lớn phía sau!
Đầu tiên là làm cho địch suy yếu, sau đó dụ địch vào sâu, đem một vạn địch mạnh mẽ vây khốn trên hẻm núi, bao vây lại, một người cũng chạy không thoát.
Cứ như vậy, tuyệt đối so với việc Cao Phong đi treo cổ từng tên thì càng nhanh hơn!
Quan trọng nhất chính là, không để tiết lộ ra ngoài một chút tin tức.
Những lực lượng đó, thậm chí căn bản không biết, những người này là do ai giết.
Nếu như có đoán mò, nhiều lắm chỉ đoán được, đây là một cuộc hỗn chiến đi?
Chiêu thức Cao Phong an bài ra, có thể nói là đại tài!
“Hay! Hay nhất là chiêu giả yếu để dụ địch! Hahaha! Thật đã!”
Thật lâu sau, ông Trần cười haha, trên mặt tràn đầy vui sướng.
“Xoạch!”
Lúc này, ông trực tiếp đốt một que diêm lên, châm điếu thuốc lá, chậm rãi rít một ngụm.
“Thống úy Cao, đại tài!”
Lâm Thừa Khải cũng tán thưởng một tiếng.
Anh ta thật sự là không thể tưởng được, còn có biện pháp hoàn hảo như vậy
Bởi vì Cao Phong cho dù là mang theo mười vạn người một đường đánh tới, cũng sẽ không thuận lợi như vậy, trong một đêm chém giết năm lực lượng.
Rốt cuộc, những người đó đều là người sống, bọn họ đuề sẽ chạy!
Chỉ cần thả ra một người sống, tin tức anh chỉ huy khối tập đoàn Phong Hạo, sẽ bị truyền ra.
Mà chiêu thức ấy của Cao Phong, trực tiếp tránh đi vấn đề này.
“Quá mạnh mẽ!”
Hai người chiến sĩ truyền tin không tốt kia cũng thở phào một hơi, giọng điệu vô cùng tán thưởng.
“Vu Chính Bình, cậu còn có gì nói không?”
Ông Trần lập tức xoay người, nhìn về phía Vu Chính Bình, hỏi.
“Tôi… Khụ…”
Vu Chính Bình sờ cái mũi, có chút xấu hổ cúi đầu.
“Cậu vừa rồi nói cậu ấy không có đầu óc, hiện tại đầu óc cậu, cũng không nghĩ tới được kế hoạch chân chính của cậu ấy.”
“Nói như vậy, cậu không phải so với không có đầu óc, càng không có đầu óc hơn sao?”
Ông Trần nhìn Vu Chính Bình nghiêm trang hỏi.