Thân phận của người đàn ông trung niên này thật sự là vô cùng kinh khủng đấy!
Lúc này, ông ta vậy mà lại cho cung kính chào hỏi Cao Phong?
Điều này con mẹ nó làm sao có thể, làm trò đùa cũng không cần phải làm quá đến như vậy chứ?
Ánh mắt của hơn một trăm thành viên thuộc cơ quan thể chế nhà nước kia cũng đều đờ đẫn, mặt đầy khiếp sợ.
Mà đám người Lâm Vạn Quân thì cũng lại càng vô cùng kinh hãi.
Chỉ có trên mặt của Kim Tuyết Mai là mang theo nụ cười mỉm, người đàn ông của cô càng mạnh mẽ bao nhiêu thì cô đương nhiên lại càng vui mừng bấy nhiêu.
“Ôi chao!”
Phía ngoài cửa hay bên trong cửa đều không ngừng vang lên từng tiếng hít phải khí lạnh của người chứng kiến.
Rốt cuộc là bây giờ, Cao Phong này có thân phận gì vậy!
Này con mẹ nó, là muốn hù chết người sao?
Ngược lại thì trong lòng của Cao Phong lúc này lại đang thở phào nhẹ nhõm.
Không nghĩ tới, tờ giấy chứng nhận mà Phạm An Quốc cấp cho này lại có ích đến như thế đấy?
Điều này, quả thực là có chút không ngờ.
Dựa vào năng lực của Phạm An Quốc, có thể lấy ra được giấy chứng nhận có sức mạnh lớn đến như vậy?
Trong lòng của Cao Phong hơi rơi vào suy tư, sau đó bỗng nhiên nghĩ đến, chuyện này, có thể nào cũng là do Trọng Dương Bình làm hay không?
Nhớ lại đêm hôm đó, Trọng Dương Bình đến tìm Phạm An Quốc nói chuyện trước, sau đó lúc mà Phạm An Quốc tới nói chuyện với Cao Phong, mới đưa tới một tờ giấy chứng nhận như thế này.
Mà vào thời điểm khi Cao Phong đang suy tư, trong lòng của người đàn ông trung niên kia lại đang tràn ngập sự thấp thỏm và bất an.
Trọng lượng của tờ giấy chứng nhận này ra sao, có lẽ những thành viên nhà nước khác ở sau lưng kia có thể không biết, nhưng mà ông ta thì lại vô cùng rõ ràng!
Hơn nữa, thông tin về thân phận này cũng cần phải được giữ bí mật.
Điều này càng khiến cho ông ta không dám nói nhiều.
Có lẽ là nhà họ Phạm ở Thủ đô sẽ không e ngại tờ giấy chứng nhận này, nhưng còn ông ta thì không được.
Nói cách khác, nếu như Phạm Thanh Nhiên ở chỗ này, thì cô ta hoàn toàn không cần sợ.
Nhưng ông ta thì lại bị tờ giấy chứng nhận này đè ép đến gắt gao.
“Bắt tôi đi, mau tới bắt tôi đi chứ!”
Lúc này, Long Tuấn Hạo đã kịp phản ứng lại, bắt đầu đắc ý hô lên.
Cao Phong cau mày nhìn Long Tuấn Hạo một cái, Long Tuấn Hạo vội vàng ngậm miệng lại, không dám nói nhiều lời nữa.
“Cái này, cậu Phong.” Người đàn ông trung niên kêu một tiếng.
“Tôi biết, các ông cũng chỉ là nghe lệnh mà làm việc.”
“Không có vấn đề, xếp hàng thì cứ xếp hàng, nhưng có một số việc, các người phải biết làm có chừng mực.”
“Bảo Phạm Thanh Nhiên đến đây đi.” Cao Phong hờ hững vẫy tay.
Long Tuấn Hạo lập tức bưng một cái ghế đi tới, Cao Phong thuận thế ngồi xuống.
Người đàn ông trung niên do dự một chút, sau cùng vẫn xoay người đi ra ngoài, gọi điện thoại cho Phạm Thanh Nhiên.
Vốn dĩ kế hoạch của Phạm Thanh Nhiên là, trước hết để cho những người này tụ tập đi đến để tạo thành loại áp lực to lớn cho đám người bên phía Cao Phong.
Sau đó cô ta mới xuất hiện, trở thành cây rơm rạ cứu mạng cuối cùng trong tình cảnh áp lực đè ép cong lưng con lạc đà kia.
Nhưng bây giờ, thế cục đã vượt ra khỏi kế hoạch ban đầu của cô ta.
Cho nên, bây giờ cô ta nhất định phải ra mặt.
Mà Cao Phong dĩ nhiên là biết được loại đạo lý, muốn cởi chuông thì phải do người buộc chuông.
Cho nên, anh muốn tự mình nói chuyện với Phạm Thanh Nhiên một chút.
Sau khi người đàn ông trung niên kia nói chuyện điện thoại xong thì ông ta lại lần nữa đi vào bên trong tòa nhà, đứng ở bên cạnh không nói một lời.
Những nhân viên bên trong thể chế nhà nước còn lại nhìn thấy người đàn ông trung niên kia không ngồi xuống, cho nên bọn họ cũng nào dám ngồi, từng người, từng người đều đứng thẳng tắp.