Anh thấy Lê Tiểu Quyền hừ lạnh với hai người Cao Phong một cái rồi đi về phía tiếp đón người kia.
Thương Tuấn Hồng mặc một bộ vest được may vừa với cơ thể anh ta, bây giwof anh ta đang nhíu mày nhìn Khổng Duệ Chí.
Còn Cao Phòn thì anh ta không thèm nhìn, coi như khồng có mặt Cao Phong ở đây.
“Cậu Hồng!”
Khi nhìn thấy Thương Tuấn Hồng đến thì có rất nhiều người vội vàng đi đến chào hỏi.
Dù sao danh tiếng của bốn dòng họ bé ở Nội Thành rất mạnh mẽ.
Trừ ba dòng họ lớn thì bốn dòng họ bé là mạnh nhất.
“Ở Nội Thành có bốn dòng họ bé, phía trên bốn dòng họ bé là ba dòng họ hớn. Khi nào thì đã có một người ngoiaf ở đây vênh váo vậy.”
Thương Tuấn Hồng đi đến trước mặt hai người Cao Phong, anh ta bình thản nói.
Tuy giọng nói bình thản nhưng trong câu nói lại có sự kiêu nagoj làm người khác rát khó chịu.
Trong những người ở đây, có rất nhiều người ở thành phố khác nên bọn họ hơi khó chịu, nhưng mà mọi người không dám làm gì.
Khóe miệng Khổng Duệ Chí giật giật một cái, dù sao ông ta cũng không bằng Thương Tuấn Hồng.
Ông ta có thể dám thách thức Lê Tiểu Quyền nhưng chỉ có thể ản nhẫn trước mặt Thương Tuấn Hồng.
“Trong Nội Thành có quy luật, hổ thì phải làm và rồng thì phải thời, nay cả điều cơ bản này mà ông không hiểu à?”
Thương Tuấn Hồng cầm ra một tờ khăn tay, anh ta nhẹ nhàng lau bàn tay, giọng điệu ngang ngược và khinh thường nói.
“Nếu là một con hổ thì phải gầm ở núi rừng, còn rồng thì phải bay trên chín tầng trời.” Không ngờ Cao Phong lại nheo mắt trả lời câu nói của anh ta.
“Nội thành này đúng là rất rộng, nhưng cậu có khả năng bay lên chín tầng mây à?” Thương Tuấn Hồng hơi nhíu mày sau đó liếc Cao Phong một cái.
“Anh có thể xem thử.” Cao Phong lạnh nhạt trả lời.
Mọi người xung quanh thì kinh ngạc.
Thanh niên trẻ tuổi này là ai vậy?
Cậu ta lại dám nói vậy với Thương Tuấn Hồng?
Nhìn thấy anh và Khổng Duệ Chí có quan hệ không tệ, nhưng mà Khổng Duệ Chí cũng không dám nói lại Thương Tuấn Hồng, làm sao anh lại có lá gan này?
“Được!” Thương Tuấn Hồng cười lạnh một tiếng, sau đó nói: “Tôi sẽ đợi.”
Vốn dĩ Lê Tiểu Quyền muốn tìm anh ta để đối phó Khổng Duệ Chí, anh ta cò hơi do dự.
Nhưng abay giwof anh ta thấy Cao Phong phách lối như vậy thì anh ta cảm thấy mình cần phải dạy dỗ Khổng Duệ Chí một trận.
Bằng không những người phía dưới Khổng Duệ Chí sẽ không coi anh ta ra ì.
“Cậu Hồng, cậu đừng lãng phí thời gian với anh ta, chúng ta đi làm nhiệm vụ hôm nay thôi.” Lê Tiểu Quyền hừ lạnh nói một tiếng.
Thương Tuấn Hồng nhìn Cao Phong một cái, sau đó đi về khu đá nguyên thạch.
Những người khác cũng đồng tình nhìn Cao Phong một cái, rồi giải tán đi.
Anh đắc tội cả nhà họ Lê và nhà họ Thương, nhất định Khổng Duệ Chí và Cao Phong này sẽ không được sống yên ổn.
“Cậu Phong, nhà họ Thương mạnh hơn nhà họ Lê rất nhiều.” Khổng Duệ Chí Nhỏ giọng nói.
“Tôi vốn dĩ không muốn phá vỡ tình hình hiện tại, nhưng nếu bọn họ chủ động ép tôi thì tôi cũng không ngại phá tung nơi này một trận.” Cao Phong bình tĩnh nói, rồi cũng bước về phía khu chọn nguyên thạch.
Viên ngọc vừa cất dược là mua ở chỗ này, cho nên bây giờ có rất nhiều người đến chỗ này thử vận may.
Bây giờ Lê Tiểu Quyền và Thương Tuấn Hồng cũng không có thời gian để ý đến Cao Phong, bọn họ đang nghiêm túc quan sát đá nguyên thạch trước mặt.