“Đúng, có chút mâu thuẫn, cô đấy giận rồi.” Cao Phong bất đắc dĩ gật đầu.
“Đây…, bằng không câu đưa Tuyết Mai tiểu thư đi khách sạn đảo Oriental Jade, tôi bên này sẽ an bài hết cho Tuyết Vũ tiểu thư một kinh ngạc?” Lâm Vạn Quân bày mưu tính kế nói.
“Không được, cô ấy hiện tại ngay cả nói cũng không muốn nói với tôi.
Cao phong than nhẹ một tiếng.
Lâm Vạn Quân lại trâm ngâm mấy giây, sau đó giọng nghiêm túc nói:” Phong thiếu, tôi có một việc không hiểu.”
‘Lâm lão xin nói. Cao Phòng gật đầu nói.
“Cậu thân phận là con cháu của Lục gia, nếu thân phận này lộ ra cả Hà Nội còn không kính trọng cậu?”
“Tuy nói gia tộc không để cho cậu tiết lộ thân phận thật nhưng ngài cũng có thể nói rõ một cách mịt mờ.”
“Chỉ cần thân phận của cậu lộ ra, không chỉ có trên dưới Kỷ gia đối với cậu tôn kính, bất kỳ thế thực nào ở Hà nội cũng sẽ đối với cậu một mực tôn kính at”
“Như vậy cậu cũng không phải mệt như vậy, còn phải theo chân họ tiếp xúc từ từ để phát triển mối quan hệ, tôi có chút không nghĩ ra.”
Lâm Vạn Quân đem vấn đề giấu trong lòng từ lâu, mượn cơ hội này để nói ra.
“Lão Lâm ông nghĩ quá đơn giản rồi, vậy tôi sẽ nói nguyên nhân với ông. Cao Phong cười nhạt, nâng chén trà lên uống một hớp.
“Cậu Phong, tôi xin rửa tai lắng nghe.” Lâm Vạn Quân ngồi ngay ngắn người lại.
Cao phong đem chén trà để xuống, chậm rãi mở miếng nói:” Lão Lưu nói cháu đều hiểu”
“Cháu nếu đem thân phận con cháu của Cao gia Đà Nẵng lộ ra, không người nào ở Hà Nội có thể ngăn cản!”
“Bất kể là Phan gia, Đường gia, Tưởng gia, thậm chí bao gồm gia tộc của Tuyết Mai cũng phải đối với tôi một mực cung kính không dám có bất kỳ lỗ mãng.”
“Nhưng chú phải hiểu được, như vậy người mà họ tôn là ai, kính là ai?” Cao Phong nhàn nhạt hỏi.
“Đây…” Lâm Vạn Quân có chút cứng họng.
“Bởi vì cháu là con cháu của Cao gia Đà Nẵng cho nên bọn họ mới tôn kính cháu! nhưng trên thực tế bọn họ tôn kính là Cao gia Đà Nẵng, chứ không phải Cao Phong cháu.”
Lâm Vạn Quân nghe vậy sửng sốt một chút, trong lòng sáng tỏ thông suốt.
Thì ra là như vậy, đây mới là lý tưởng đích thực của Cao Phong.
Mười năm trước nhìn phụ kính tử, mười năm sau nhìn tử kính phụ, những lời này cũng không phải lời nói vô căn cứ.
Nếu Cao Phong lấy thân phận con cháu của Cao gia Đà Nẵng ra, thế lực khắp nơi Hà Nội đều tôn trọng Cao Phong nhưng bọn họ thực tế kính sợ chẳng qua là Cao gia Đà Nẵng thôi.
“Chú Lâm thử nghĩ xem, bọn họ bởi vì Cao gia mới kính trọng ta nhưng nếu sau này cháu để bọn họ đối phó với Cao gia, bọn họ sẽ làm sao?” Cao Phong một lời làm thức tỉnh người trong mộng.
“Tất nhiên là không dám.” Lâm Vạn Quân lời nói chắc nịch.
“Không sai! Cho nên hôm nay phát triển thế lực của mình, mặc dù có chút chậm chạp khó khăn… Nhưng nếu muốn thành công, người bọn họ phải kính là Cao Phong cháu, chứ không phải là Cao gia Đà Nẵng.”
Nghe Cao Phong giải thích xong, Lâm Vạn Quân hoàn toàn hiểu được sự kinh doanh vất vả của Cao Phong.
Trong lòng lại xen lẫn rất nhiều xúc động, Cao Phong tuy còn nhỏ tuổi nhưng đã đem tất cả mọi chuyện như thế nhìn triệt để, quả thật là tâm trí kinh người a!
“Tôi hiểu, vì cậu tôi nhất định ngàn lần chết không từ chối.” Lâm Vạn Quân giọng nói nghiêm túc biểu đạt sự trung thành.
Cao Phong khẽ gật đầu, sau đó nói:” Để cho khách sạn đảo Oriental Jade bên kia chuẩn bị một chút, buổi tối cháu sẽ đưa Tuyết Mai qua đấy.”
“Nhất định phải an bài tỉ mỉ! Cô thích chỗ này vậy tối nay cháu liền mang nơi này tặng cho cô ấy.”
Lâm Vạn Quân vội vàng không ngừng gật đầu, cúp điện thoại lĩnh mệnh rồi đi.
Sau khi cúp điện thoại, Cao Phong cũng chuẩn bị một phen.
Hắn chuẩn bị chờ Kim Tuyết Mai sau khi tan làm về nhà, liền đưa cô đi khách sạn đảo Oriental Jade cho cô một bất ngờ.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Chờ đến gần giờ Kim Tuyết Mai tan làm, trong lòng Cao Phong cũng không có một chút khẩn trương.
Nhưng Cao Phong đợi một thời gian nữa Kim Tuyết Mai cũng chưa trở về.
“Cao Phong, Tuyết Mai thế nào còn chưa về, con không đi đón nó ấy sao?” Kiều Thu Vân khẽ cau mày.
“Con đi xem một chút.” Cao Phong suy nghĩ một chút rồi trả lời.