Thì ra vốn dĩ Tuyết Mai không phải là con ruột của Kiều Thu Vân cùng Kim Ngọc Hải.
Nhưng, không phải con ruột thì thế nào?
Kim Ngọc Hải có thể vì Kim Tuyết Mai làm vô số chuyện, vậy Kiều Thu Vân vì sao lại chọn cách làm ra những việc như vậy?
Bà ta cuối cùng chẳng qua chỉ là đem Kim Tuyết Mai biến thành tiền đặt cọc mà thôi.
“Bà không thấy có lỗi với người phụ nữ mà bà đã từng hứa hẹn, bà càng không xứng với 2 tỷ kia.”
“Nhưng tôi vẫn sẽ cho bà một cơ hội, tự mình giải quyết đi.”
Cao Phong nhàn nhạt nói xong, cầm khẩu đại bàng sa mạc nghịch một phen, sau đó đặt ở bên cạnh bàn, đẩy về phía Kiều Thu Vân.
Kiều Thu Vân nhìn khẩu súng lục màu bạc kia, chậm rãi ngồi xuống, gật đầu một cái nói: “Cậu có thể lựa chọn nói cho Mai là nếu con bé muốn đi tìm mẹ ruột của mình thì tới tìm Kim Ngọc Hải lấy đồ vật mà người phụ nữ kia để lại.”
Nói xong lời này, Kiều Thu Vân chậm rãi cầm lên khẩu đại bàng sa mạc kia, nhắm ngay đầu mình.
Chỉ là do dự hai giây, Kiều Thu Vân liền trực tiếp bóp cò súng dùng sức bắn.
“Pằng, pằng, pằng!”
Liên tục ba tiếng súng vang lên nhưng không có đạn bắn ra.
Cao Phong đứng dậy tiến lên, đem đại bàng sa mạc cầm trở lại, đặt ở sau lưng.
Kiều Thu Vân mặt đầy kinh ngạc mở mắt, tràn đầy không hiểu nhìn Cao Phong.
“Cao Phong tôi làm người, ân oán rõ ràng.”
“Những chuyện mà bà đã làm, chết không có gì đáng tiếc! Nhưng bà nói không sai, bà không phải là mẹ của Tuyết Mai, cũng không có cái nghĩa vụ bắt buộc phải nuôi dưỡng cô ấy, cho nên bà đem Tuyết Mai nuôi lớn thành người, đây là ân.”
“Ân oán ngang nhau, tôi có thể lưu lại cho bà một mạng.”
Nghe được Cao Phong nói tới chỗ này, Kiều Thu Vân lại đầy kinh ngạc.
Hoàn toàn không nghĩ tới, mình còn có thể tránh được một kiếp.
“Tiếng súng vang lên, trước đó Kiều Thu Vân có thể chết.”
“Nhưng, tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, tôi sẽ cho người đem bà đưa đến khu quy hoạch thành Bắc, cho bà một căn phòng, ở nơi đó sống nốt phần đời còn lại đi.”
“Tôi sẽ cho người mỗi ngày đúng hạn đưa cơm tới, để bà trải qua cuộc đời còn lại, về phần tại sao muốn làm như vậy…”
“Bà mặc dù không phải là mẹ ruột Tuyết Mai, nhưng Vũ Kiên ở trong lòng tôi, vĩnh viễn coi cô ấy như em gái ruột.”
“Tôi làm những thứ này, chỉ vì Vũ Kiên.” Cao Phong nhàn nhạt giải thích.
Kiều Thu Vân đem Kim Tuyết Mai nuôi lớn thành người, anh có thể bởi vì cái này, tha cho Kiều Thu Vân một mạng.
Kim Vũ Kiên cũng là con gái ruột của Kiều Thu Vân, Cao Phong cũng nhận là người thân, cho nên anh có thể vì Kim Vũ Kiên mà cho Kiều Thu Vân cái tuổi già yên ổn chết đi. Chỉ là đơn giản như vậy.
“Từ nay về sau, bà cùng Tuyết Mai đoạn tuyệt quan hệ, bất kỳ ân oán cũng không có đảm nhiệm quan hệ như thế nào.”
Cao Phong sau khi nói xong, bước ra phòng.
Để cho Kiều Thu Vân một người bà khổ sở sống cuộc sống ở khu quy hoạch thành Bắc, có lẽ chính là lựa chọn tốt nhất.
Nhắc tới Khu quy hoạch Thành Bắc, Cao Phong lại không nhịn được nhớ tới Lâm vạn quân, trong đầu một trận đau đớn.
“Bé Phong, con…” Kim Ngọc Hải thấy Cao Phong đi ra, liền vội vàng nghênh đón.
“Con sẽ cho người đưa bà ấy rời đi.” Cao Phong trả lời một câu, liền rời thẳng khỏi biệt thự.
Liên quan tới thân phận của Kim Tuyết Mai, anh cảm thấy bây giờ không thích hợp để Tuyết Mai biết chuyện này.
Cô ấy bây giờ đang có thai, không thể quá mức kích động.
“Được! được!” Kim Ngọc Hải không ngừng gật đầu.
Rất nhanh, có mấy tên vệ sĩ áo đen đi tới biệt thự, đem Kiều Thu Vân trực tiếp đưa đến khu quy hoạch Thành Bắc.
Sau đó, Kiều Thu Vân phải một thân một mình sống ở Giang Bắc trải qua nửa quãng đời còn lại.
“Có lẽ, đây là kết quả tốt nhất.” Cao Phong xuyên qua cửa xe, nhìn về phía trời chiều nơi xa.
Vốn Cao Phong còn cảm thấy, đám người Kim Nhạc Sơn dù sao cũng có cùng huyết thống với Tuyết Mai, cho nên khi hạ thủ với bọn họ trong lòng anh có chút không thoải mái.