Tất cả những người ở hiện trường khi nghe thấy anh nói vậy đều trợn mắt lên, bao gồm cả ông Trần. Ông ta như bị điện giật xong, cả người đứng ngây như phỗng.
“Hức… Cao Phong…” Kim Tuyết Mai không nén nổi mà bật khóc, nước mắt như những hạt ngọc châu bị văng ra từ sợi dây chuyền, cứ thế không ngừng tuôn.
Diệp Thiên Long đứng thẳng người cố nén xúc động nhưng nước mắt vẫn chảy xuống trên khuôn mặt nghiêm nghị, cứng rắn của ông ta.
Cao Phong vì nghĩa lớn mà nguyện ý nhận tội. Nhưng trước đó anh cần dẹp bỏ hết tất cả những cái uy hiếp đến sự tồn tại của Kim Tuyết Mai và con.
Anh không yên tâm về bất kì ai, cho dù là nhà họ Diệp hay Long Tuấn Hạo, không một ai có thể khiến anh tin tưởng.
Anh muốn nhân cơ hội cuối cùng này giúp Kim Tuyết Mai dẹp bỏ mối hậu họa này.
Ông Trần im lặng ước chừng mười phút thì lên tiếng.
“Tôi hiểu tâm trạng của cậu nhưng, như vậy là không thể. Bắt cậu ta lại!”
Nói rồi ông Trần nhíu mày, quay người bước lên xe.
“Tôi không đi!” Cao Phong dõng dạc nói, đứng thẳng lưng.
“Cậu muốn chống lại mệnh lệnh sao?” Ông Trần khựng lại, cau mày quay lại nhìn Cao Phong.
Trọng Dương Bình vội vã chạy tới, ghé vào tai Cao Phong nhỏ giọng nói: “Cao Phong, đừng phản kháng, Tướng Long sẽ dốc hết khả năng giúp cậu!”
“Tôi không tin!” Cao Phong chầm chậm lắc đầu, nhấn mạnh từng từ.
Việc liên quan đến Kim Tuyết Mai, anh không tin bất cứ người nào.
Anh không chấp nhận đặt sự an nguy trong cuộc sống sau này của vợ lên những kẻ khác.
Đến lúc tôi đi rồi, vợ con tôi bơ vơ sống trên đời này, ai dám đảm bảo sẽ giống như tôi, toàn tâm toàn ý thậm chí liều mạng bảo vệ hai mẹ con?
“Đưa cậu ta đi!” Ông Trần một lần nữa hạ lệnh.
Ngay lập tức, binh lính nhà họ Đặng xông về phía Cao Phong.
“Ông Trần, thứ lỗi cho tôi, không trừ khử nhà họ Đặng, tôi không thể cùng ông đi!” Cao Phong vừa lùi về phía sau vừa hô to.
Ông Trần dường như nghe thấy một điều rất nực cười, ông ta dùng tay chỉ chỉ vào mấy người phía sau Cao Phong: “Chỉ dựa vào cậu? Cậu hỏi những người phía sau cậu xem họ có dám động thủ không?”
“Vậy ông phải xem xem, binh lính nhà họ Cao dám hay không đã!”
“Chúng không chỉ có một vạn hai nghìn người ở đây dám xông lên, mà chúng tôi còn có mười mấy vạn tướng sĩ đang ở nước ngoài, con mẹ nó còn sợ gì mà không dám chứ!”
Long Tuấn Hạo nổi giận hét lên, cúi người cầm vũ khí nóng lên.
“Bỏ vũ khí nóng xuống ngay, các người đang chơi với lửa, đừng hành động thiếu suy nghĩ như vậy!”
“Bỏ súng xuống, lập tức bỏ súng xuống!”
Lúc này có rất nhiều người trong đám đông đều hét lên với Long Tuấn Hạo. Thế nhưng một trận la hét qua đi, Long Tuấn Hạo không những không bỏ súng xuống mà một vạn hai nghìn binh sĩ Phong Hiên phía sau Cao Phong đồng loạt cầm súng lên.
Tác phong chỉnh tề, ánh mắt kiên định!
Giống như trong mắt bọn họ, hai chữ “tình nghĩa” quan trọng hơn hết thảy mọi thứ trên đời!
Cho dù phải đối mặt với ông Trần, bọn họ cũng không chút do dự.
“Tuấn Hạo!” Nhìn thấy mọi người phía sau đồng lòng như vậy, Cao Phong có chút do dự. Dù thế nào thì anh cũng không muốn Long Tuấn Hạo và những người khác chịu chết cùng mình.
“Anh!” Long Tuấn Hạo hét to một tiếng, hai con mắt nổi lên tia máu.
Một tiếng “anh”, vang tận trời xanh!
“Long Tuấn Hạo tôi đây tuy không có văn hóa gì nhưng vẫn biết có ơn phải trả!”
“Ngày đó trên núi Bồng Thiên anh đã cứu cả nhà tôi. Từ đó đến nay đã lâu như vậy mà tôi vẫn chưa nói lời cảm ơn với anh.”
“Bởi vì tôi biết đại ơn đại đức không có lời nào cảm tạ hết được, nhưng trong lòng tôi vẫn luôn ghi nhớ không dám quên!”
“Anh không để chúng tôi ra tay là vì lo lắng cho sự an nguy của chúng tôi, vậy thì chúng tôi sao có thể nhẫn tâm đứng nhìn anh một mình đi nộp mạng chứ?”
“Anh xem nặng tình nghĩa, vậy còn chúng tôi? Chúng tôi không phải người sao? Anh dựa vào cái gì mà tước đi sự chiến đấu của chúng tôi, chúng tôi cũng có quyền kề vai sát cánh chiến đấu cùng anh em mà!”
“Anh dựa vào cái gì, anh dựa vào cái gì!”
Long Tuấn Hạo giơ cao súng tiểu liên, hai mắt đỏ ngầu rống lên với Cao Phong.