Cập bậc cờ vây của ông cụ nhà họ Gia Cát đã đạt tới cấp độ tám, danh xưng kỳ vương trong nội thành Hà Nội này được ca tụng cũng không phải không có lửa làm sao có khói.
Cao Phong này chung quy vẫn còn quá trẻ.
Nhưng mà, trên mặt của ông cụ Gia Cát lại có chút trầm mặc, sau đó chậm rãi giơ bàn tay lên, nhẹ nhàng gõ hai lần vào bàn cờ.
Sau khi trầm ngâm trong hai giây, nói: “Bạn nhỏ Cao Vũ này, làm người khiêm tốn là chuyện tốt, nhưng cứ một mực khiêm tốn, sẽ chỉ khiến cho người ta thấy cậu là người giỏi nhưng quá mức lưỡng lự.”
Sau khi nghe đến đây, Phạm Thanh Nhiên có không thể hiểu được, nhìn cũng không hiểu ý tứ mà ông cụ Gia Cát giải thích.
“Ông cụ Gia Cát, cháu Cao Vũ, chưa từng vì nhìn ánh mắt của người bên ngoài mà sống.” Cao Phong cũng chậm rãi ngẩng đầu.
“Nói không sai! Sinh là vì cậu cho nên đầu tiên không cần mệt mỏi nhìn ánh mắt của người khác mà sống.”
“Nhưng mà điều gì nên tranh thủ thì vẫn phải tranh thủ, không thì ai có thể biết được năng lực của cậu?”
“Trong xã hội ngày nay, nếu cậu không có năng lực, thì sẽ có người nào sẽ nguyện ý đặt cược ở trên người cậu cả đâu.” Con mắt của ông cụ Gia Cát khẽ nhắm lại, ý vị thâm sâu nhìn xem Cao Phong.
Cao Phong trầm mặc mấy giây, sau đó chắp tay nói: “Cao Vũ, xin tiếp thu!”
“Cậu hãy thể hiện ra hết thực lực của mình đi, cũng coi như là tôn trọng một đối thủ là ông già đây.” Ông cụ Gia Cát cười nhạt một tiếng.
“Vâng, được thôi!” Cao Phong khẽ gật đầu.
Lúc này Phạm Thanh Nhiên mới hiểu được, hóa ra trước đó lúc đánh cờ, Cao Phong cũng chưa có đánh ra toàn lực?
Cái này làm sao có thể như vậy được?
Cô ta rõ rành nhìn thấy Cao Phong rất phí sức, nhiều làn đều lâm vào tình trạng cửu tử nhất sinh, mặc dù có thể giải cứu được về nhưng thường thường sẽ lại bị ông cụ Gia Cát cho ăn một trận lớn.
Anh ta như vậy là còn đây giữ thực lực sao?
Nhưng Phạm Thanh Nhiên cũng không dám mở miệng ra hỏi, mà vẫn như cũ đứng một bên lẳng lặng quan sát.
Thế cuộc trên bàn cờ lại một lần nữa bắt đầu.
Lần này, Cao Phong đã kiên quyết xuất thủ, hạ cờ xuống không một chút do dự.
Ngay cả trên mặt khuôn mặt của anh ấy cũng có thể nhận ra được bảy phần tự tin, giống như hết thảy đều đã được tính toán kỹ càng.
Ván cờ đầu tiên, thời gian vừa trôi qua sáu phút, mà quân cờ đen của Cao Phong đã chiếm đươc hơn một nửa bàn cờ.
Ông cụ Gia Cát thất bại, như đã được định sẵn kết quả.
Ván này Cao Phong thắng một cách gọn gàng mà linh hoạt.
Điều này đã làm cho Phạm Hiên Nhiên ngây ngẩn cả người, trong lòng cô ta có chút kinh ngạc.
Chẳng lẽ, trước đó Cao Phong đều che giấu thực lực sao?
Trong lòng của Phạm Thanh Nhiên nghi hoặc không ngừng, lại tiếp tục ở bên cạnh xem đánh cờ.
Ván Thứ hai.
Ông cụ Gia Cát đã thu hồi tất cả khinh thường, ánh mắt vô cùng ngưng trọng, ông cụ đã áp dụng thủ pháp bố cục hai sao liên kết.
Mười vị vua cưỡi ngựa phi lên, bày ra trên bàn cờ là mười sáu đường để tiến thẳng vào giữa vãn cờ tranh giành thế thắng.
Nhưng mà Cao Phong cũng đã sử dụng biện pháp phá vỡ vòng vây ba năm, cưỡng ép cắt đứt ưu thế trên bàn cờ của ông cụ Gia Cát, đánh đơn lẻ mà không đánh song phương, đã dùng chiêu một cục đá hạ ba con chim để hóa giải nguy nan trên trận cờ.