“Chuyện này còn chưa xong sao? Một trăm nghìn binh sĩ đều đã tấn công, John sẽ thờ ơ à?”
“Cậu xem đi, lát nữa John sẽ gọi điện tới, sau đó phát động tổng tiến công đối với khối tập đoàn Phong Hạo.”
Vu Chính Bình hừ lạnh một tiếng, nghiến răng nói.
“Có lẽ sẽ không, lúc Liễu Tông Trạch dẫn người liều mạng tấn công, nghe nói toàn bộ hành trình John đều đang nhìn, tức tới mức gương mặt đỏ bừng rồi.”
Binh sĩ lắc đầu, mở miệng nói.
“Cái gì?”
Ông Trần, Diệp Thiên Long, cùng với đám Lâm Thừa Khải cùng ngẩng đầu, trong mắt tràn ngập khó mà tin được.
John có thể nhìn toàn bộ hành trình, nhìn Liễu Tông Trạch dẫn dắt một trăm nghìn người liều mạng xung phong với cường đạo Nam Cương, còn có thể không quan tâm sao?
Chuyện này căn bản không chân thực.
“Vâng ông Trần.”
“Liễu Tông Trạch dẫn một trăm nghìn binh sĩ, đứng ở biên giới khu Nam Cương.”
“Sau đó chia một trăm nghìn binh sĩ làm mười đội ngũ, toàn bộ đều chuẩn bị đầy đạn, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến tranh.”
“Tiểu đội thứ nhất đi vào đánh mười phút, sau đó lập tức lùi lại, rời khỏi khu vực Nam Cương.”
“Tiểu đội thứ hai mười nghìn binh sĩ ở trạng thái tốt nhất lập tức đi lên, tiếp tục tiến hành tấn công cường đạo Nam Cương.”
“Sau khi bắn hết đạn, tiểu đội thứ hai lùi lại ra ngoài biên giới, tiểu đội thứ ba mười nghìn binh sĩ ở trạng thái tốt nhất, lại xông vào khu vực Nam Cương bắt đầu tấn công.”
“Cứ đánh như vậy, đánh tới tiểu đội thứ bảy mười nghìn binh sĩ, bảy tiến bảy ra, hai mươi nghìn cường đạo Nam Cương đã bị giết sạch hết.”
“Trong quá trình này, Liễu Tông Trạch đều khống chế nhân số trong giới hạn mười nghìn người, sẽ không thừa một người.”
“Mà John ở cách đó không xa nhìn, nghe nói tức tới mức hộc máu tại chỗ, sau đó dẫn người rời đi.”
Binh sĩ kể tường tận quá trình xong, cả căn phòng rơi vào trong chết lặng.
Hơn nữa bây giờ yên tĩnh trước nay chưa từng có, giống như một vùng chân không.
Đám ông Trần vẫn còn đang rơi vào trong chết lặng, cả người nín thở ngưng thần, giống như một bức tượng.
Mọi người ở trong phòng, thậm chí ngay cả mắt đều đã quên chớp.
Loại yên tĩnh này giằng co chừng hai phút, đôi mắt Vu Chính Bình mới chậm rãi chớp một cái.
“Đánh luân phiên sao?”
“Còn có thể chơi như vậy nữa à?”
Vẻ mặt Vu Chính Bình sững sờ, lẩm bẩm nói.
“Ông trời của tôi, sao lúc trước tôi không nghĩ tới nhỉ?”
“Không đủ nhân số, thì bù thành số lần?”
Lâm Thừa Khải trợn to mắt, cũng thét lên kinh hãi.
“Cho dù lúc trước nghĩ tới cũng vô dụng.”
“Bởi vì lúc trước cường đạo Nam Cương cũng không thành lập phòng tuyến ở biên giới, nơi đóng quân cũng cách biên giới rất xa.”
“Loại chiến thuật này của Liễu Tông Trạch, căn bản không thể thực hiện được.”
“Chỉ có ở khoảng cách có hạn, có thể đảm bảo trợ giúp kịp thời, loại chiến thuật này mới có thể phát huy được tác dụng!”
Trọng Dương Bình than nhẹ một tiếng, trong lòng vô cùng phức tạp!
“Rầm!”
Ông Trần đập bàn đứng dậy, quát: “Trần Thiên Tung tôi lấy tính mạng của mình ra đảm bảo, Cao Phong chắc chắn liên lạc với bọn họ rồi!”
“Kế hoạch này, tuyệt đối do Cao Phong sắp xếp!”
Những lời này nói ra, không ai phản bác, đều không ngừng gật đầu.
Chiêu thức hành động bí mật, đổi trắng thay đen này, còn có biện pháp chui vào lỗ hổng quy tắc, quả thực là một chiêu thiên cổ!
Ông Trần để tay lên ngực tự hỏi, ông ta sống hào hùng sáu mươi năm, chưa từng đánh trận chiến nào đặc sắc như thế!
“Con rể của tôi, rất tài giỏi!”