“Toàn bộ người của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu đều bị giết chết hết, để là một người phụ nữ bụng lớn mang thai.”
“Tôi nghĩ đó hẳn là Kim Tuyết Mai vợ của anh.”
“Hai mươi người này chỉ giữ lại mình Kim Tuyết Mai sau đó mang theo Kim Tuyết Mai lên xe rời đi.”
Hoa Hồng nói kỹ càng chuyện ngày đó lại cho Cao Phong nghe lần nữa.
Tất cả những tin tức cô ta điều tra được hoàn toàn nói thẳng ra cho Cao Phong không hề giấu giếm.
Cao Phong nghe thấy thế bèn vội vàng nói: “Xác định Tuyết Mai không bị thương gì sao? Cô ấy, trạng thái của cô ấy như thế nào? Có an toàn không?”
“Chắc là an toàn.”
“Dù sao thành viên quân đoàn lính đánh thuê cũng không thấy gì khác thường.”
Hoa Hồng gật gật đầu nhẹ giọng nói.
“Anh ta đang ở đâu? Tôi muốn đích thân đi hỏi anh ta.”
Cao Phong lập tức đứng phắt dậy, hỏi với giọng điệu gấp gáp.
“Vì che giấu tai mắt nên tôi giết tên đó rồi.”
Hoa Hồng phất tay một cái, giọng điệu bình tĩnh nói.
Cao Phong chậm rãi ngồi xuống, hàng loạt suy nghĩ lướt qua trong đầu.
Những người đó giết hết toàn bộ thành viên của Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, chỉ đưa mình Kim Tuyết Mai đi thì chỉ có hai khả năng.
Hoặc là những người đó vì cứu Kim Tuyết Mai nên không làm hại đến cô.
Hoặc là những người đó vốn có thù oán với Quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu nên tấn công tiểu đội lính đánh thuê, sau đó nhìn trúng khuôn mặt của Kim Tuyết Mai liền giữ lại bắt sống.
Từ sâu trong lòng của Cao Phong vẫn luôn mong là nguyên nhân thứ nhất.
Nhưng đây lại là điều cả bản thân anh cũng không tin được.
Anh ở Tây Vực tứ cố vô thân, không có bất kỳ bạn bè nào.
Thì sẽ có ai giúp cứu Kim Tuyết Mai chứ?
Coi như có thì tại sao sau khi cứu được Kim Tuyết Mai vẫn không liên lạc lại với anh?
Nếu như là nguyên nhân thứ hai kia, Kim Tuyết Mai gặp phải chuyện gì, Cao Phong thật sự không dám tưởng tượng.
Cao Phong hít sâu một hơi hỏi: “Có thể điều tra đám người này tới từ đâu không?”
“Không thể đoán được.”
Hoa Hồng chậm rãi lắc đầu, nói: “Dù sao chúng tôi cũng chỉ dò ra được tin tức chứ không tận mắt nhìn thấy.”
Nói tới đây, Hoa Hồng hơi dừng một chút, tựa như có chuyện muốn nói lại thôi.
Khóe miệng giật giật, cuối cùng vẫn lựa chọn không nói ra.
“Vậy cô có suy đoán gì không?” Cao Phong thấy Hoa Hồng không nói lời nào, bền chủ động hỏi một câu.
Hoa Hồng yên lặng hai giây, sau đó chậm rãi lắc đầu.
“Những người kia là người nơi nào? Sau khi bắt Kim Tuyết Mai bọn họ sẽ đi tới đâu?”
“Thủ lĩnh Hoa Hồng, tôi hi vọng cô có thể nói thật với tôi, bởi vì cô ấy rất quan trọng, tôi không thể mất đi cô ấy.”
Trong mắt Cao Phong tràn đầy khẩn thiết cùng nghiêm túc.
Hoa Hồng quay đầu, dùng đôi con ngươi như nước mùa thu nhìn chằm chằm Cao Phong một lúc.
“Dáng vẻ hắn, có vẻ là người phương Tây.”
“Mà sau khi bắt Kim Tuyết Mai, phương hướng rời đi cũng là về phía Tây Vực.”
Hoa Hồng cuối cùng cũng đem toàn bộ tin tức điều tra được nói ra.
Nguyên nhân lúc nãy cô chần chừ không nói ra chính là sợ nói ra rồi, Cao Phong sẽ vì nóng giận mà quyết định sai lầm.
Thậm chí là cùng Tây Vực đối đầu!
Đó sẽ là chuyện khó khăn cỡ nào.
Đừng nói cứu được Kim Tuyết Mai ra, ngay cả tính mạng của Cao Phong có thể giữ hay không, cũng không thể nói trước được.
Hoa Hồng không hề hoài nghi năng lực của Cao Phong nhưng cô cũng biết rõ, lực lượng của đám người ở Tây Vực cường đại đến mức nào.
Chỉ đoán chừng cũng đã hơn bốn trăm năm mươi ngàn người, Cao Phong có thể đánh lại sao?