“Thế thì được, các cậu xuống dưới chờ tôi một lúc, tôi nói với lão Lâm mấy câu rồi chúng ta đi.”
“Được được.” Hai người vội vàng gật đầu rồi rời khỏi phòng hội nghị.
Những người khác cũng rời đi rất nhanh, trong phòng chỉ còn lại Cao Phong và Lâm Vạn Quân.
“Ai da, cũng đến lúc nói đến chuyện cưới gả rồi.”
“Đến lúc Đại Minh, Tuấn Hạo, Tông Trạch, Kim Thành và những người khác kết hôn thì phải tặng biệt thự, xe hơi và lì xì thật to cho họ, khiến họ nở mặt nở mày mới được.”
“Người ta đi theo chúng ta, khổ cực bán mạng sống của mình, không thể nào để cho trái tim của người ta rét lạnh được! Người khác có cái gì, bọn họ cũng phải có cái đó, mà còn phải tốt hơn so với người khác!” Cao Phong nói bằng giọng xúc động.
“Cậu Phong! Cậu cứ yên tâm đi! Chắc chắn tôi sẽ để cho bọn họ hài lòng.” Tất nhiên Lâm Vạn Quân cũng vô cùng ủng hộ suy nghĩ này của Cao Phong.
“Ừ! Chắc chắn phải hoàn thành tốt chuyện này. Đời người mong muốn điều gì chứ? Không phải là công danh lợi lộc sao? Tình cảm là tình cảm, nhưng những gì nên cho họ thì chắc chắn phải cho!”
Cao Phong nhắc lại một câu rồi gọi điện thoại cho Phạm An Quốc.
“A lô! Cao Phong!” Phạm An Quốc nhận điện thoại rất nhanh và hỏi với giọng hơi nghi ngờ.
“Gia chủ An Quốc! Tôi có một việc nhỏ muốn mời ông giúp đỡ một chút!” Cao Phong đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu nói đi!” Phạm An Quốc gật đầu đồng ý mà không có một chút do dự nào.
“Tôi có một nhóm người, muốn từ bên ngoài biên giới nhập cảnh vào, có thể phải làm phiền gia chủ An Quốc một chút!” Cao Phong chậm rãi đi tới bên cửa sổ và nói.
“Không có vấn đề gì! Bao nhiêu người?” Phạm An Quốc lập tức gật đầu.
“Năm mươi ngàn người.” Cao Phong nhẹ giọng trả lời.
” Ừ! Năm mươi ngàn người đúng không? Không có vấn đề gì! Tôi để cho người…” Phạm An Quốc nói tới chỗ này, bỗng nhiên sửng sốt, sau đó đột nhiên bật dậy khỏi ghế ngồi rồi hỏi một cách ngạc nhiên và kinh hãi: “Cái gì? Cậu nói lại xem, có bao nhiêu người?”
“… Khoảng năm mươi ngàn người.” Cao Phong dừng một chút rồi lặp lại.
Phạm An Quốc im lặng suy nghĩ trong khoảng mười mấy giây, cũng không mở miệng nói chuyện nữa.
Trong lòng bỗng nhiên sinh ra một suy nghĩ, cái tên Cao Anh Hạo kia phải ngu đần đến mức nào mới cố tình đối nghịch với một kẻ hung ác như Cao Phong chứ?
Năm mươi ngàn người, đây là năm mươi ngàn người đấy!
Cho dù là một sư đoàn cũng không có nhiều người như vậy đâu!
Càng quan trọng hơn là, quân sĩ trong quân đội có thể tuyển chọn từ khắp nơi trên toàn bộ Việt Nam, cho nên có được số người đó cũng không khó.
Nhưng mà toàn bộ năm mươi ngàn người này đều là lực lượng riêng của Cao Phong thôi!
“Cậu… Chuyện này… Cậu… Chuyện này…” Phạm An Quốc nuốt một ngụm nước bọt, hơi lắp bắp không biết nói gì cho phải, cuối cùng ông ta đành hỏi một câu: “Rốt cuộc cậu có bao nhiêu người?”
Cao Phong dừng một chút, nhưng mà cuối cùng vẫn báo cáo đúng sự thật: “Tính tổng toàn bộ nhân viên ở Tam giác vàng thì có một trăm bốn mươi tám ngàn người.”
“Cậu…” Phạm An Quốc mới vừa chuẩn bị ngồi xuống, lại một lần nữa bật dậy hô to: “Cậu đang muốn thống trị cả Trái Đất đấy à?”
Cao Phong im lặng, hơi có cảm giác không biết phải nói gì.
“Được rồi! Được rồi! Tôi biết rồi! Tôi sẽ chào hỏi phía bên kia, nhưng cậu cũng không thể ồn ào huyên náo, khua chiêng gõ trống quá mức đấy!”
“Dù sao nhân viên ở nước ngoài, mang theo vũ khí nóng nhập cảnh, cần gánh vác trách nhiệm rất lớn, chắc chắn không thể quá mức nói phách lối.”
Phạm An Quốc yên lặng một hồi lâu, rốt cuộc vẫn gật đầu trả lời, nhưng cuối cùng cũng không quên dặn dò Cao Phong mấy câu.
“Ông yên tâm đi! Tôi biết mà!” Cao Phong gật đầu một cái, sau đó cúp điện thoại.
Mà sau khi cúp điện thoại, Phạm An Quốc phải uống hết mấy ngụm nước trà mới chậm rãi khôi phục tâm tình của mình.
Thật kinh khủng!
Thật sự quá kinh khủng!
Toàn bộ nhân viên có đến một trăm bốn mươi tám ngàn người!
Thế lực này là một thế lực kinh khủng đến mức nào chứ?
Sợ rằng bây giờ, toàn bộ Tam giác vàng đã bị Cao Phong nắm trong tay chứ?
Phạm An Quốc càng nghĩ, càng không kiềm nén được cảm giác ngạc nhiên và hoảng sợ.