Mà lúc này lực lượng Cao Phong sở hữu chính là chiếm ưu thế tuyệt đối!
Lúc tàu của Cao Phong chở đội quân gần bờ, chiến sĩ nhà họ Cao của đảo Nam đã hết đạn.
Với số đạn họ có trong tay có thể ung dung hủy diệt một đội ngũ ngàn người.
Thế nhưng đối mặt với đám người Cao Phong, nhiêu đó đạn của họ hoàn toàn không đáng nhắc tới.
Đám người phó quan để lại băng đạn cuối cùng, đợi khi đám người Cao Phong ngừng tàu lên bờ sẽ liều cho cá chết lưới rách.
Lúc đó, Cao Phong một mình cất bước từ bên trong khoang thuyền đi ra.
“Tới đi, nổ súng với tôi đi!”
“Cho tôi xem thử đội quân thằng nhãi Cao Anh Hạo lãnh đạo có đủ quyết đoán hay không!”
Cao Phong chống tay đứng trên boong thuyền, kiêu ngạo mà nhìn đảo Nam nhà họ Cao.
“Cái gì?”
Một đám chiến sĩ nhà họ Cao sửng sốt, sau đói vội vã nhìn về phía boong thuyền.
Sau khi thấy rõ khuôn mặt Cao Phong, vô số người đồng loạt ngây ra.
Đừng nói nổ súng, hiện tại trong đầu bọn họ đều đang hỗn loạn tưng bừng, căn bản không thể suy nghĩ bình thường.
Cao Kình Thiên?
Anh ta, anh ta, anh ta, anh ta không phải đã chết rồi sao?
Hôm nay đảo trung tâm nhà họ Cao, không phải là tổ chức tang lễ cho Cao Kình Thiên sao?
Sao Cao Kình Thiên lại xuất hiện vào giờ phút quan trọng này?
Mọi người đều ngây ra, lại yên lặng buông nòng súng xuống.
Thứ nhất, đối đầu với đám người Cao Phong không có cách nào thắng được.
Thứ hai, mặc dù họ là người của Cao Anh Hạo, nhưng lúc này Cao Anh Hạo không ở đây, họ cũng không dám nổ súng với Cao Phong.
Gia huấn của nhà họ Cao đã khắc sâu bên trong bọn họ.
“Xem ra mấy người còn nhớ rõ tôi, tôi rất vinh hạnh!”
Cao Phong cười lạnh một tiếng, cất bước đi xuống du thuyền, đứng ở phía trên sân đáp trực thăng.
“Cậu chủ Kình Thiên.”
Người phụ trách đảo nam, dẫn một đám chiến sĩ nhà họ Cao, vội vàng hành lễ với Cao Phong.
“Tôi là ai?” Cao Phong cười, ánh mắt trêu ngươi nhìn bọn họ.
“Ngài, ngài là cậu chủ Kình Thiên!” Người phụ trách đảo Nam cúi đầu đáp.
“Mấy người là người của ai?” Cao Phong hỏi tiếp.
Những lời này xem như là đang hỏi người phụ trách đảo nam.
Anh ta biết rõ những lời này của Cao Phong là hỏi cái gì, nhưng anh ta không dám trả lời sự thật.
Nếu trả lời không tốt, không chừng mạng nhỏ cũng đi tong.
“Chúng tôi, là người của nhà họ Cao.” Người phụ trách đảo nam cắn răng đáp.
“Tôi hỏi mấy người, là người của ai!” Ánh mắt Cao Phong bỗng nhiên lóe lên sự lạnh lẽo.
Dù cho người phụ trách đảo nam này chưa từng gặp mặt Cao Phong trực tiếp, nhưng lúc này nhịn không được mà cảm thấy kinh hồn bạt vía.
Khí thế trên người Cao Phong thật sự là quá mạnh, quá mạnh mẽ!
Mạnh đến nỗi khiến anh ta không dám ngẩng đầu, mạnh đến nỗi khiến anh ta hít thở không ra hơi.
Mạnh đến mức khiến cho anh ta không dám nói dối nửa lời.
“Chúng tôi đi theo cậu chủ Anh Hạo đến” Người phụ trách của đảo phía Nam cúi đầu nói.
“Tạch tạch tạch tạch tạch!”
Khúc Đại Minh ôm khẩu súng trường tự động, nhắm thẳng vào người phụ trách đảo phía Nam và lia một đường dứt khoát.
“Mẹ kiếp! Thế mà còn cứ lề mề mất thời gian.” Khúc Đại Minh cất giọng khinh bỉ.
Cao Phong không hề ngăn cản, anh lại quay ra nhìn tay chỉ huy. “Anh, là người của ai?”
Nghe Cao Phong hỏi, tay chỉ huy giật thót tim.
“Tôi, tôi cũng nghe theo lệnh của cậu chủ Anh Hạo…”
“Tạch tạch tạch tạch!”
Lại một tràng súng vang lên, tay chỉ huy ngã lăn ra đất, máu me be bét.
Ai nấy đều khiếp sợ.