“Thế việc tôi giữ các người ở lại nơi này thì cũng không quá đáng đúng không?”
“Hạo Hiên, khai pháo!”
Cao Phong cười lạnh một tiếng, lúc này khoát tay lên tiếng.
“Tốt lắm!”
Long Tuấn Hạo cũng không nói hai lời nhanh chóng giơ chiếc hỏa tiễn làm bằng đồng đặt lên vai mình.
“Cậu làm gì thế? Con mẹ nó, cậu đang muốn làm gì thế?”
Người đàn ông trung niên kia nhanh chóng trở nên luống cuống, sau đó hét lớn: “Tôi khuyên cậu đừng có mà đi tìm chỗ chết!”
“Cho dù chúng tôi có vi phạm quy tắc thì sao chứ? Chẳng lẽ khối tập đoàn Phong Hạo của các người quá tự tin vào bản thân mình rồi sao?”
“Cái quy tắc này có liên quan gì tới khối tập đoàn Phong Hạo của các người chứ?”
“Đây chính là quy tắc giữa các quốc gia với nhau do chính người đứng đầu của liên hợp hội quyết định.”
“Cho dù Hoa Kỳ không tuân theo quy định thì cũng là để Việt Nam hoặc là một đất nước nào đó khác đến tìm Hoa Kỳ nói chuyện, cậu là cái thá gì mà dám làm thế?”
“khối tập đoàn Phong Hạo của cách người có tư cách gì mà muốn áp chế chúng tôi?”
Sau khi người đàn ông trung niên nói xong, khóe miệng Cao Phong hơi giật nhẹ, trong lòng không khỏi than nhẹ một tiếng.
Qủa nhiên!
Người đàn ông trung niên này và những tên lính mất chỉ huy đứng sau lưng ông ta thật sự đã bị Hoa Kỳ thao túng hết.
Nếu không thì những lời như thế cũng không phải những lời mà người bình thường có thể nói ra được.
Cho nên nhất định sau lưng người đàn ông trung niên này nhất định là có người đã xúi giục ông ta.
Và cũng không cần nghi ngờ gì nữa, đó chính là Hoa Kỳ.
“Chỉ cần cậu động vào chúng tôi dù chỉ là một chút thì chuẩn bị tinh thần mà nghênh đón hơn một triệu binh linh từ Hoa Kỳ đi!”
Người đàn ông trung niên tiếng lên một bước, vẻ mặt vô cùng tự tin.
Cao Phong yên lặng mất mấy giây, sau đó quay đầu nhìn về phía Long Tuấn Hạo, lên tiếng: “Cậu nói thử xem, nếu chúng tôi bỏ qua cho những người này thì Hoa Kỳ sẽ bỏ qua cho chúng tôi sao?”
Long Tuấn Hạo lắc đầu một cái, anh ta không thấy và anh ta nghĩ chính Hoa Kỳ cũng không biết.
“Anh Phong, có thể là Hoa Kỳ sẽ nhượng bộ chúng ta.”
“Giống như những gì cậu đã nói, Hoa Kỳ không tìm được lý do để đối phó với chúng ta vì thế mới muốn để cho những người này đi trước mở đường.”
“Trước hết cứ để những người này khuất phục mình, sau đó biến bọn họ trở thành những con chốt thí của mình. Chỉ cần chúng ta giết chết họ thì Hoa Kỳ sẽ có đầy đủ lý do để tấn công chúng ta.”
“Cho dù phía Việt Nam có ra mặt thì cũng không muốn nhúng tay quá sâu.”
“Dù sao thì đối với một đất nước mà nói thì chiến sĩ và binh lính của bọn họ đều là nền móng của họ, địa vị cũng vô cùng cao.”
“Nếu như bị người khác tùy ý hãm họ thì chắc chắn rằng bọn họ sẽ muốn đòi lại công bằng.”
Sau khi Hoa Hồng phân tích xong thì Cao Phong khẽ gật đầu.
Sự thật đúng là như thế.
Những chiến sĩ của Hoa Kỳ quả thật không thể đặt chân đến những nơi hỗn loạn như thế này.
Mà một khi đã bước vào thì cũng chẳng khác nào vi phạm quy tắc giữa các nước.
Nhưng ngay cả khi họ có vi phạm quy tắc thì việc có phân xử hay không cũng là việc của người lập nên quy tắc này.
Ví dụ như Việt Nam, ví dụ như liên hợp hội.
Mà Cao Phong cũng không phải người lập nên quy tắc đó, cho nên anh thật sự không có tư cách bắt giữ chiến sĩ của Hoa Kỳ.
Vì thế anh thật sự có thể ra tay giết chết tất cả những người này.
Thế nhưng bên phía Hoa Kỳ cũng có thể hành động giết chết tất cả nhóm người của anh.
Đến lúc đó thì cho dù Hoa Kỳ có thật sự đã vi phạm nguyên tắc thì bọn họ vẫn có thể đàm phán với Việt Nam và liên hợp hội.
Vì thế lúc này, Cao Phong cũng được xem như là rơi vào thế bí.
Nếu anh ra tay hành động thì Hoa Kỳ sẽ có lý do để nhằm vào nhóm của anh.
Còn nếu không ra tay thì phải để mặc cho những người này tiếp tục bành trướng vào khiêu khích.