Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 426


Kim Tuyết Mai vừa nói vừa lắc đầu: “Mà điều quan trọng nhất là Cao Phong đã nói dối chị”.


Kim Tuyết Ngọc nghe đến đây, có chút nghẹn lời, dù gì cô cũng không ở đây, không biết rõ ngọn ngành sự việc thế nào.


Kim Tuyết Ngọc hỏi Kim Tuyết Mai: “Chị, trước tiên em muốn xác nhận một chuyện, anh rể có yêu chị không?”


Về chuyện này, Kim Tuyết Mai không ngần ngại mà khẳng định: “Có chứ”.


“Nếu anh rể không yêu chị, vậy cớ gì suốt ba năm nay anh ấy lại ở bên chị không rời?”


“Ban đầu em cũng chẳng nghĩ nhiều, nhưng mấy hôm nay nghĩ lại, những chuyện mà anh rể gặp phải không phải ai cũng chịu đựng được”.


“Anh rể vẫn ở đây tất cả là vì chị, một người đàn ông có thể vì chị mà nhẫn nhịn đảm đương mọi chuyện, còn không thể chứng minh điều gì nữa?”, Kim Tuyết Ngọc thành khẩn nói.


“Nhưng mà…dù cho anh ấy thật sự yêu chị thì cũng không thể thân mật với người con gái khác như vậy!”.


Kim Tuyết Mai nói đến đây, thật ra trong lòng đã tha thứ cho Cao Phong rồi.


Dù gì người ngoài cuộc tỉnh táo hơn người trong cuộc, lời Cao Phong nói cô có thể không nghe những lời của Kim Tuyết Ngọc thì sẽ có tác dụng.


“Chị, thật ra em cảm thấy một người đàn ông nếu thật sự yêu mình thì cho dù anh ta có ở bên ngoài diễn tuồng phong lưu với người phụ nữ khác cũng…cũng không sao”.


Kim Tuyết Ngọc không tự chủ được mà nói ra, cũng không biết lời này có phải đã làm rối mọi chuyện lên hay không.


Tuyết Mai bất ngờ trừng mắt nhìn: “Tuyết Ngọc, em điên rồi sao, chuyện này sao có thể chứ?”


Kim Tuyết Ngọc giả vờ ho một tiếng, không nói thêm gì nữa.


Kim Tuyết Mai định mở miệng nói thêm, nhưng sau cùng lại không nói thêm gì.


Kim Tuyết Mai đứng bật dậy, nhìn về phía một màn hình lớn bên bờ biển, thấy tên của mình trên đó…


Kim Tuyết Ngọc ở đầu dây bên kia: “Chị, sao chị không nói gì thế? Chị vẫn một mình ở bên ngoài sao, mau về nhà đi nhé!”.


“Tuyết Ngọc, em đợi tí nhé, chị vừa nhìn thấy một thứ không biết nên nói gì”.


Tuyết Mai nhìn tấm màn hình lớn đó, thừ người ra.


“Cái gì thế?”, Tuyết Ngọc thắc mắc.


“Đợi một chút chị chụp cho em xem, cúp trước nhé”.


Kim Tuyết Mai vừa cúp máy liền bước lên phía trước, nhìn chăm chú màn hình ấy.


Màn hình lớn đó vốn dĩ dùng để chiếu những thước phim giới thiệu về lịch sử bãi ngoài Hà Nội, còn có những bức ảnh hồi xưa chuyển động luân phiên.


Nhưng lúc này, toàn bộ đều ngừng lại rồi. Thay vào đó là một dòng chữ lớn: ” Tuyết Mai, xin lỗi em, tha thứ cho anh nhé!”.


Chỉ có chín chữ đó, nhưng đã khiến Tuyết Mai không khỏi kinh ngạc.


Đây… đây là tình huống gì thế?


” Tuyết Mai”, đây là tên của mình mà.


Đây có phải là nói mình không, hay chỉ là sự trùng hợp?


Nhưng mà trên thế giới này cũng có chuyện trùng hợp như thế sao?


Mình vừa mới cãi nhau với Cao Phong thì lời xin lỗi này liền hiện lên?


“Oa, đây là tỏ tình đó sao?”


“Không giống lắm, tỏ tình sao lại nói xin lỗi chứ? Giống tạ lỗi hơn chứ!”


Ở đây lúc này có rất nhiều người cũng dần chú ý đến dòng chữ trên màn hình.


Nhất thời, mọi người tấm tắt thấy lạ, đa số đều thấy kinh ngạc. Đột nhiên ở phía sau có một cô gái la lên: “Mọi người xem ở phía sau kìa, còn có còn có, trời ạ, cái này là chuyện gì thế?”.


Rất nhiều người lập tức xoay ra nhìn về phía sau, Tuyết Mai cũng từ chầm chậm xoay mình.Giây sau, trong một khoảnh khắc mắt của Tuyết Mai nở to dần.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK