“Tôi hỏi lại ông một lần cuối cùng, Kim Tuyết Mai vợ tôi có ở chỗ của các người hay không?” Cao Phong lạnh giọng hỏi.
“Không có ở đây.” Ông cụ nhà họ Đặng trả lời.
“Được lắm! Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch, hai người dẫn anh em vào trong lục soát nhà họ Đặng cho tôi!”
“Đào ba mét đất lên! Các người đã nói là không có thì tôi sẽ tử lục soát!” Cao Phong hừ lạnh một tiếng, trực tiếp ra lệnh.
“Rõ thưa anh Phong!”
Nhóm Long Tuấn Hạo lập tức lên tiếng trả lời, sau đó dẫn người xông vào trong.
“Láo xược!”
“Tôi xem ai dám đi tới!”
“Nhà họ Đặng này không phải là chỗ cho các người giương oai, mấy người muốn chết rồi đúng không hả?”
Chẳng mấy chốc, tất cả thành viên của nhà họ Đặng đã tức giận nhìn đám người Cao Phong.
Ánh mắt tức giận đó như thể đang muốn bằm thây Cao Phong thành ngàn mảnh.
Mắt Cao Phong trở nên lạnh lẽo, anh đanh mặt nói: “Nếu không có thì tại sao lại sợ tôi lục soát?”
“Cậu!” Một gã đàn ông trung niên chợt sững người, sau đó cười lạnh.
“Ông cả, đừng lắm lời với thằng này nữa! Ông cứ nói cho nó biết sự thật đi, nó có thể làm gì được đâu cơ chứ?”
“Tôi muốn chống mắt lên nhìn xem cậu có thể làm gì được nhà họ Đặng chúng tôi đấy!”
“Tôi nói thẳng cho cậu biết, Kim Tuyết Mai ở trong nhà họ Đặng chúng tôi, cậu có giỏi thì vào mà mang cô ta đi!”
Người đàn ông trung niên nói thế khiến tất cả mọi người trong sân chợt im lặng.
Kim Tuyết Mai thật sự đang ở trong nhà họ Đặng.
Không ngờ nhà họ Đặng lại là người ra tay với Kim Tuyết Mai!
“Nhà họ Đặng, Diệp Thiên Long này có thể dùng quân hàm của tôi để bảo đảm rằng hôm nay nhà các người chắc chắn sẽ tan nát!”
Sắc mặt Diệp Thiên Long vẫn âm u như hồ băng, giơ tay lên chỉ vào đám người nhà họ Đặng và gằn từng tiếng lành như băng.
Nhà họ Đặng giật mình hoảng hốt, sau đó lại kéo nhau cười khẩy.
Nếu như bọn họ sợ thì đã không làm những chuyện thế này.
Quan trọng nhất là bây giờ nhà họ Đặng đã không còn đường nào để lùi.
Chỉ có thể chơi cứng đối cứng với bọn Cao Phong mà thôi.
Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, trong đôi mắt anh là cái lạnh buốt giá.
“Giao vợ tôi ra rồi chúng ta sẽ nói chuyện với nhau sau.” Cao Phong chậm rãi giơ tay lên, giọng khàn khàn nói.
“Cậu tưởng mình là cái thá gì mà dám khoa tay múa chân trước mặt chúng tôi?”
“Tôi nói cho cậu biết, dù cậu là Cao Phong hay Cao Kình Thiên gì thì cũng phải tự mang cô ta đi nếu như cậu đủ bản lĩnh!”
“Tôi rất muốn nhìn thử xem cậu có thể làm được trò trống gì ở nơi này!”
Gã đàn ông trung niên đó nói năng cực kì thoải mái, cũng chẳng lấp liếm giấu diếm gì.
“Đừng ép tôi giết các người!” Ánh mắt Cao Phong chất chứa bão táp mưa sa, cứ nhìn chằm chằm vào nhà họ Đặng.
“Có gan thì cậu cứ thử xem!”
“Hộ vệ nhà họ Đặng, lên!” Một gã đàn ông trung niên khác bước tới và vung tay hò hét.
“Xì xào xì xào!”
“Bịch bịch bịch bịch!”
Chẳng mấy chốc xung quanh đã có tiếng bước chân dày đặc và hỗn loạn vang lên.
Cao Phong khẽ nhíu mày nhìn lại xung quanh.
Bấy giờ, một nhóm chiến sĩ mặc đồng phục đặc biệt với vũ khí nóng trong tay đang đi thẳng về phía này.
Một trăm, một ngàn, chục ngàn…
Tất cả đều mang vẻ mặt nghiêm nghị và ánh mắt cực kì sắc bén.
Bước chân cực kì vững vàng.
Vũ khí được nắm chặt trong tay, bước chân đều đều liên tục ép sát về phía này.