Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 709


“Lời xin lỗi của Cao Phong tôi, các người dám nhận sao? Còn có thể nhận sao?”


“Ngay cả khi tôi thực sự làm sai điều gì đó thì anh có thể làm gì Cao Phong tôi?” Cao Phong nhìn Kim Hồng Vũ như tia chớp.


Ở Hà Nội này, Cao Phong là người thống trị duy nhất, mỗi một cọng lông trên người anh đều đáng giá ngàn vàng.


Con cháu nhà họ Kim cũng đủ tư cách để khiến Cao


Phong phải xin lỗi?


Đây đúng là một trò đùa thế kỷ!


Nếu muốn Cao Phong xin lỗi, trước tiên phải hỏi ba gia tộc lớn ở Hà Nội và Tập đoàn Thiên Long xem có muốn không!


Khi anh nói điều này, tất cả mọi người đều bị sốc! Không ngờ Cao Phong lại to mồm như thế này.


Cậu ta nghĩ mình là ai chứ? Cậu ta tưởng là mình có lại lịch kinh thiên gì hay sao mà người khác không nhận nổi một lời xin lỗi từ cậu ta?


Ngay cả khi cậu ta, nhà họ Kim không thể làm gì cậu “Cao Phong… Kim Tuyết Mai cũng đưa tay ra kéo góc ta? áo của Cao Phong, không muốn Cao Phong nói thêm nữa.


Ngay cả Kim Tuyết Mai cũng cảm thấy giọng điệu của Cao Phong lúc này quá kiêu ngạo. Nếu Cao Phong có thân phận của Long Tuấn Hạo, con trai trưởng của tập đoàn Long, thì đúng là anh có tư cách nói những điều như vậy.


Nhưng thân phận của anh lúc này đây chỉ là con rể đến ở rể nhà họ Kim, anh lấy đâu ra tự tin để nói những lời như vậy? “Không cần nói nữa!” Bà cụ Kim khẽ xua tay, ngăn cản lời nói của mọi người.


Sau đó, bà cụ Kim nhìn Cao Phong và Kim Tuyết Mai.


“Hai người, nhất định phải ly hôn!”


“Hoặc là Cao Phong đi, hoặc là Tuyết Mai cùng đi với Cao Phong. Chỉ có hai con đường, hai đứa có thể tự mình lựa chọn!” Bà cụ Kim ngồi trên ghế nhìn họ.


Lựa chọn nào cũng là Cao Phong phải đi.


Bà cụ Kim giờ hoàn toàn thất vọng về Cao Phong, thậm chí còn tuyệt vọng!


Cho dù ông cụ Kim đã giải thích với bà ta vô số lần, nhất định phải đối xử tốt với Cao Phong, nhưng lúc này bà ta thật sự rất mệt mỏi.


Nguyện vọng của ông cụ Kim là hướng đi mà bà ta đã nỗ lực rất nhiều, là niềm tin là chỗ dựa cho bà ta sống.


Bà ta tuyệt đối không cho phép bất cứ ai phá hoại niềm tin của mình.


Bất cứ điều gì làm tổn hại đến sự phát triển của nhà họ Kim đều là tội ác vốn không có khả năng tha thứ.


“Bà cụ Kim, lúc này lễ mừng thọ bà sắp diễn ra rồi, bà xem?” Quản gia tiến lên họ khan một tiếng.


Bà cụ Kim hít một hơi thật sâu, cố gắng kìm nén cảm xúc bên trong, rồi khẽ xua tay.


“Khách sắp đến rồi, chuyện này tạm thời dừng ở đây! Không thể vạch áo cho người xem lưng được. Tôi không muốn nhà họ Kim lại trở thành trò cười của thành phố Hà Nội.


“Sau khi lễ mừng thọ kết thúc, hai người sẽ làm thủ tục ly hôn ngay lập tức. Chuyện này không bàn cãi gì nữa. Bà cụ Kim thậm chí không thèm nhìn Cao Phong.


Kim Tuyết Mai sắc mặt tái nhợt, như thể ngồi trên ghế bị điện giật, trong lòng lóe lên vô số ý nghĩ, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ.


Nhà họ Kim là gốc của cô, Cao Phong là người cô thích, dù ở phe nào, cô cũng không muốn từ bỏ!


Ngay khi Kim Tuyết Mai cảm thấy vô cùng khó chịu, một lòng bàn tay ấm áp đã vươn ra và nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé lạnh lẽo của Kim Tuyết Mai.


“Đừng buồn, mọi thứ đã có anh ở đây” Cao Phong nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Kim Tuyết Mai, độ ẩm từ lòng bàn tay anh truyền ra, làm lòng bàn tay Kim Tuyết Mai ấm lên.


Nhìn dáng vẻ cực kỳ nghiêm túc của Cao Phong, Mộc Tuyết Nhi gật đầu mạnh, trong đôi mắt đẹp hiện lên một tầng sương mù, sau đó vội vàng lau đi.


“Cao Phong, em sẽ không ly hôn với anh, em sẽ đi cùng anh, đợi đến khi bà nội bình tĩnh trở lại… chúng ta sẽ quay lại lần nữa.” Kim Tuyết Mai nghiêm túc nói.


Cao Phong không đáp, ánh mắt lướt qua đám đông, lướt qua bà cụ Kim, rồi nhìn vào đại sảnh.


Linh bài của ông cụ Kim vẫn còn đó, hình ảnh vô cùng rõ ràng.


Nếu như ông cụ Kim vẫn còn sống, nhà họ Kim nhất định sẽ không như thế này, cũng không cho phép nhà họ Kim như thế này! “Không! Anh sẽ không đi, và em cũng vậy.


“Ông nội cũng sẽ không để chúng ta đi, đừng lo lắng, mọi chuyện cứ để anh.


“Trong ba năm qua, em đã phải chịu quá nhiều bất bình, em đã phải chịu đựng vô số lời giễu cợt cùng với anh, những điều này anh đều biết.


“Không chỉ em, mà ngay cả ông nội vì anh mà bị chế nhạo là mù quáng khi tuyển một kẻ vô dụng như anh làm cháu rể”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK