Trong khoảng thời gian mấy ngày này, anh ta và Cao Mỹ Lệ hãy trân trọng từng khoảnh khắc bên nhau, không cần phải suy nghĩ hay quan tâm đến bất kì chuyện gì khác.
Sau đó chờ sau khi Cao Phong xử lý ổn thỏa mọi chuyện sẽ tổ chức cho họ một hôn lễ thật lãng mạn.
Liễu Tông Trạch và Cao Mỹ Lệ tất nhiên không nói hai lời, trong lòng càng thêm xúc động không chịu nổi.
Trên xe.
Cao Quang Minh vừa lái xe vừa liếc mắt nhìn Cao Phong qua kính chiếu hậu một lượt, cũng vô cùng xúc động.
Lúc trước cậu chủ Kình Thiên thật sự khiến anh ta và Cao Kim Thành, còn có nhóm người lão Lâm Quân lo lắng không thôi.
Nguyên nhân đều là vì Cao Phong đã từng quá mức mềm yếu dễ mủi lòng, không thể nào thật sự quyết đoán sát phát được.
Mà đối với những người đã từng trải qua đấu tranh thực sự như Cao Quang Minh thì nhân từ chính là phẩm chất không cần thiết.
Cho nên lúc đó bọn họ đều vô cùng lo lắng, thậm chí không biết quãng đường về sau Cao Phong sẽ đi qua như thế nào.
Mà lúc này nhìn lại, Cao Phong đã trải qua nhiều chuyện như vậy cuối cùng đã dần dần trưởng thành hơn rồi.
Anh đã có thể là một người vô cùng quyết đoán sát phạt, hoàn toàn đáng tin cậy.
Mà bên trong sự quyết đoán sát phạt này vẫn còn biết trách trời thương dân, giữ lại mạng sống và để lại một con đường kiếm sống cho người khác.
Chỉ có thể nói, Cao Phong cũng không phải là một người hoàn hảo toàn phần. Nhưng tất cả những chuyện anh đã nhận làm thì sẽ dốc hết sức khiến nó hoàn hảo nhất.
Cao Phong của hiện tại đã trưởng thành thật rồi, khiến cho những người đi trước tận tụy như bọn họ cũng không thể không ngước nhìn nữa.
“Cậu Phong, Quang Minh thật sự vô cùng nể phục cậu.”
Sau khi Cao Quang Minh im lặng thật lâu, vẫn không nhịn được nói ra một câu cảm thán.
“Không có gì đáng để nể phục cả, tôi vẫn chỉ có thể dùng toàn bộ khả năng mình có để xử lý mọi chuyện hợp lý thôi. Những thứ khác thì cứ để mặc cho cuộc sống sắp xếp.” Cao Phong hơi hơi xua tay.
Cao Quang Minh sửng sốt hỏi: “Cậu Phong, bây giờ cậu lại tin vào những thứ đó rồi à?”
Cao Phong chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó cười nói: “Tôi tin!”
“Nếu không phải có ông nội ở trên trời phù hộ, nếu không phải những người trung thành đã hi sinh vẫn luôn dõi theo chúng ta thì sao chúng ta mỗi lần đều có thể chuyển nguy hiểm thành an toàn như vậy được. Lúc trước cậu đưa người tới ám sát Cao Bằng ở thành phố Hà Nội, hoàn cảnh thập tử nhất sinh như vậy mà vẫn còn có thể giữ lại mạng sống của mình, tôi thật sự cảm thấy là do họ ở trên trời luôn dõi theo phù hộ cho chúng ta.”
Cao Phong nhìn thẳng về phía trước, giọng điệu cũng vô cùng xúc động.
Cao Quang Minh nghe vậy thì sửng sốt, sau đó cũng nở nụ cười, không nói gì nhiều thêm.
Lúc ấy Cao Bằng muốn chiếm đoạt Kim Tuyết Mai, Cao Phong chưa hoàn thành việc lớn không có cách nào trở về.
Cao Quang Minh đưa theo hàng chục người làm những chiến sĩ quả cảm dẫn đầu quay trở về thành phố Hà Nội trước.
Lúc ấy đám người Cao Quang Minh thật sự đã ôm quyết tâm nhất định sẽ phải chết rồi.
Chỉ cần có thể giết chết Cao Bằng, cho dù bọn họ có mất mạng cũng xứng đáng.
Không ngờ lại gặp phải chuyện ngoài ý muốn bị lục bằng một lần quăng lưới đã bắt hết lại.
Có thể giữ lại tính mạng này quả thật đã vô cùng may mắn rồi.
“Cậu chủ, bây giờ chúng ta tới đâu đây?” Cao Quang Minh hỏi.
Cao Phong suy nghĩ một chút rồi nói: “Tới chỗ huấn luyện của đám Tuấn Hạo đi, chỗ đó cũng không cách xa khu dân cư cao cấp Bồng Thiên lắm, vậy cứ tới chỗ Tuấn Hạo xem xét trước đã. Sau đó nếu như không có việc gì thì tôi phải quay trở lại thành phố Đà Nẵng, chú Quân có chuyện muốn gặp mặt tôi nói trực tiếp.”
Cao Quang Minh gật đầu, lái xe chạy đến phía bắc của thành phố Hà Nội.
Phía bắc thành phố Hà Nội.
Ở một nơi cách khu dân cư cao cấp Bồng Thiên không xa.
Khu dân cư cao cấp Bồng Thiên vốn dĩ là một vùng núi hẻo lánh ở ngoại thành, dân cư thưa thớt.
Cho nên Long Tuấn Hạo đưa người tới huấn luyện thì chỗ này chính là nơi thích hợp nhất.
Sẽ không quấy rầy đến khu ồn ào, cũng có thể nhân tiện bảo vệ luôn khu dân cư cao cấp Bồng Thiên, xem như là một công đôi việc.
Ngay khi Cao Phong đi tới đó thì Long Tuấn Hạo đang ở đó hét lớn huấn luyện.