Và nếu anh gặp phải chuyện gì không may, giống như những con rồng không còn thủ lĩnh, hoàn toàn không có người nào có đủ khả năng trấn áp những thế lực đó, cũng không ai có thể dẫn dắt nhiều người như vậy.
Tất cả mọi người đều trốn đông núp tây, lẩn núp chạy trốn khắp nơi để tránh khỏi đuổi giết. Kể cả Cao Phong và Kim Tuyết Mai, cũng đã lưu lạc bên ngoài vài tháng.
Nếu không phải mạng lớn, e rằng đã bị người khác giết chết từ lâu.
Liễu Tông Trạch không hy vọng chuyện như vậy xảy ra lần nữa.
Vì vậy, nếu không giết thì không sao cả.
Nhưng nếu đã giết thì phải giết sạch.
Lúc này, toàn bộ nhà họ Đặng đã bị tịch thu tài sản, hàng chục người nhà họ Đặng cùng với hơn hai trăm vệ sĩ đều bị giết chết.
Trang viên rộng lớn của nhà họ Đặng chỉ trong chớp mắt đã người đi nhà trống, biến thành một toà nhà bỏ hoang.
“Hãy dọn dẹp hiện trường, nhớ phải xử lý sạch sẽ vào.”
Liễu Tông Trạch hạ lệnh, hơn mười nghìn Chiến sĩ Phong Hạo lập tức tiến hành thu dọn hiện trường.
“Mọi người, trận chiến hôm nay, cám ơn mọi người đã giúp đỡ.”
“Ơn lớn không lời nào cảm tạ hết được, chờ khi anh Phong tỉnh lại, chúng ta hãy cùng nhau tụ họp vui vẻ một lần!”
Liễu Tông Trạch cúi đầu thật sâu trước đám đông.
“Làm việc vì anh Phong, rất đáng giá!”
“Anh Phong là người lãnh đạo tổ chức võ sĩ Biển Đông chúng ta. Việc của lãnh đạo là việc của chúng tôi.”
“Ngàn vạn lần đừng để những chuyện này ảnh hưởng. Cùng anh Phong tranh đoạt sự nghiệp rất sướng!”
Mọi người rối rít vẫy tay, rồi tản ra làm việc của mình.
Trận chiến này cuối cùng đã kết thúc.
Tuy nhiên, sự kết thúc của một sự kiện liệu có nghĩa là sự kiện đó sẽ kết thúc mãi mãi?
Hay nó là biểu tượng của một khởi đầu mới?
Thế giới là không thể đoán trước, vì vậy ai có thể nói chính xác chứ?
Đến tận đây.
Cuộc chiến lớn đã kết thúc.
Tên tuổi của Cao Phong lại vang lên dội khắp thủ đô.
Khi mới đến thủ đô, anh dùng thời gian một tháng để chống lại nhà họ Lê, khiến một trong ba dòng họ lớn ở thủ đô là nhà họ Phạm phải sợ hãi phục tùng.
Một tay tiếp quản khu thương mại Kiên Thành, anh đã tập hợp vô số lực lượng để sử dụng cho riêng mình.
Lúc đó, mọi người dù bất ngờ nhưng cũng không quá ngạc nhiên.
Ở nơi như thủ đô này, rồng núp hổ nằm và người tài giỏi có ở khắp nơi, thiên tài như Cao Phong đếm không hết được.
Ngay cả một số người biết chuyện bên trong cũng cảm thấy, Cao Phong có thể phát triển nhanh như vậy, trên thực tế đều dựa vào nhà họ Diệp.
Không có nhà họ Diệp thì anh chẳng là gì cả.
Không chỉ những người ở thủ đô nghĩ như vậy mà một số người ở thành phố Hà Nội hay thậm chí cả những người ở Thành phố Đà Nẵng cũng nghĩ như vậy.
Trong đó còn có người đặt cho Cao Phong một biệt danh nổi tiếng với hàm ý mỉa mai.
Vua ăn cơm mềm!
Vua ăn cơm mềm đứng đầu Việt Nam!
Nhưng bắt đầu từ hôm nay, những lời nói đó đã hoàn toàn biến mất.
Bọn họ đều cho rằng Cao Phong gặp vận may, dựa vào nhà họ Diệp mà lên thủ đô, không có nhà họ Diệp thì anh chẳng là cái gì cả.
Tuy nhiên, hôm nay Cao Phong đã dùng những hành động thiết thực để tát vào miệng những người đó một cách nặng nề.
Quân đội tiếp cận vây quanh bốn phía.
Hàng vạn người đã cùng nhau tiến vào thủ đô, gây nên những làn sóng lớn.
Một chém nhà họ Phạm, hai chém nhà họ Diệp, ba chém nhà họ Đặng!
Thủ đô có ba gia tộc lớn, ba gia tộc đều quỳ xuống.
Ba gia tộc lớn này đương nhiên cũng bao gồm cả gia tộc nhà họ Diệp ở thủ đô.