Tất cả cùng lao về phía trước.
“Đừng đụng đến súng! Cao Phong, tạm thời đừng đụng đến súng, cậu hãy nghe tôi nói!” Diệp Thiên Long trừng mắt, vội vàng chạy tới, kéo Cao Phong lại và rống lớn.
Ông ta là người trong quân ngũ nên biết nhiều chuyện hơn Cao Phong.
Không cần biết là những chiến sĩ nhà họ Đặng có phải là lực lượng quân sự riêng của họ hay không nhưng dù sao cũng xuất thân từ quân đội.
Địa vị của quân đội chỉ dùng cao bình thường thôi chắc?
Nếu như Cao Phong thật sự đụng đến vũ khí nóng với những người đó thì cả đất nước này sẽ không còn nơi chốn nào để Cao Phong dung thân!
“Tôi không dùng đến súng thì để đó chờ đến lúc bọn họ giết tôi luôn chắc?”
Cao Phong liếc mắt nhìn Diệp Thiên Long, cố gắng kìm nén sự nóng nảy trong lòng và lạnh giọng hỏi.
“Bọn họ cũng không thể đụng vào súng đạn, Cao Phong, cậu nghe lời tôi nói trước đã, tôi đã có sắp xếp rồi!”
“Chúng ta có thể xông vào nhưng vấn đề quan trọng nhất là không được dùng đến vũ khí nóng, được không?”
Ánh mắt Diệp Thiên Long cực kì nghiêm túc, thậm chí còn có vẻ như đang cầu xin Cao Phong.
“Nếu như cậu đụng đến súng đạn thật thì cuối cùng sẽ là kết quả không thể cứu vãn!”
“Đến lúc đó, dù cậu có cứu được Tuyết Mai thì liệu cậu có cảm thấy dễ chịu không?”
“Tuyết Mai cũng sẽ không muốn nhìn thấy cậu như thế, thậm chí đến lúc đó cái đất nước này sẽ không còn đất cho cậu và Tuyết Mai dung thân nữa.” Diệp Thiên Long cắn chặt răng, gằn giọng nói với Cao Phong.
Mấy chục ngàn người cùng sử dụng vũ khí nóng, ai có thể gánh vác nổi hậu quả đó?
Suy cho cùng nơi này cũng là thủ đô, không phải là mảnh đất riêng như vùng biển Đà Nẵng của nhà họ Cao.
Cao Phong quay đầu nhìn về phía nhà họ Đặng, hơn chục ngàn chiến sĩ nhà họ Đặng đã giơ họng súng trong tay lên, nhắm thẳng vào Cao Phong.
Diệp Thiên Long lại đi về phía trước, chỉ tay vào chiến sĩ nhà họ Đặng với đôi mắt trợn tròn.
“Tôi không cần biết các người là binh lính của quân đội hay là lực lượng tư nhân của nhà họ Đặng nhưng hôm nay Diệp Thiên Long này xin phép dùng thân phận tướng ba sao ra bảo đảm, nếu như các người dám chủ động nả một phát súng thì chắc chắn tôi sẽ khiến cho tất cả các người lên tòa án quân sự.”
“Nếu các người không tin thì có thể thử xem!”
Mệnh lệnh của Diệp Thiên Long vẫn tạo ra được một sự hoảng hốt trong lòng những người đó.
Thế nên trên mặt các chiến sĩ đang có mặt ở đây chợt do dự.
“Hừ! Đừng nghe lời cậu ta làm gì.”
“Chỉ cần đám Cao Phong dám nổ súng trước thì dù chúng ta có nổ súng cũng chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi!” Ông ta hừ lạnh, trong mắt là sự tức giận ngập tràn.
Ông ta không ngờ rằng Diệp Thiên Long lại phá tan tất cả mọi kế hoạch ông ta đặt ra.
Ông ta cứ nghĩ rằng chỉ cần bên Cao Phong dám nổ súng thì bên này chỉ cần bắn trả phòng vệ là được.
Dù có giết chết hết cả đám Cao Phong thì bọn họ cũng không thể ý kiến ý cò gì.
Thế nhưng bây giờ, Diệp Thiên Long không cho cả hai bên dùng đến vũ khí nóng khiến ông ta cảm thấy tức giận không thể kiềm chế được.
Cao Phong cũng lấy lại được chút lý trí, sau đó gật đầu, lạnh lùng nhìn mọi người nhà họ Đặng.
Thế thì cùng tôi xông lên!”
“Chiến sĩ Phong Hạo đều là những người lính quả cảm!”
“Dù không có vũ khí nóng thì cũng có thể khiến kẻ địch sợ mất mật!”
“Lên!” Cao Phong ra lệnh rồi xông lên trước để làm gương.
“Rầm!”
“Bịch bịch bịch bịch!” Chẳng mấy chốc, đội ngũ hơn chục ngàn người đã bắt đầu tấn công vào trong.
Nhóm Long Tuấn Hạo, Liễu Tông Trạch, Cao Kim Thành đứng xung quanh bảo vệ Cao Phong thật chặt chẽ.
Đằng sau bọn họ, dù là những gương mặt cộm cán có máu mặt trong giới kinh doanh hay những tay chơi hàng hiệu với giá trị con người cao ngất ngưỡng cùng với nhóm chiến sĩ của thị trấn Biển Đông đều cắn răng lao về phía trước.
Cả chục ngàn binh sĩ Phong Hạo nhanh chóng tản ra bốn phương tám hướng để tấn công vào trong.
“Cản bọn họ lại! Cản tất cả bọn họ lái”