Bất kể chi tiết như thế nào, đây nhất định là con dấu của gia chủ nhà họ Cao!
Nhưng mà, bằng cách nào mà Cao Phong có thể có được con dấu mặc dù nó đã bị thất lạc cách đây hàng chục năm?
Chẳng lẽ vốn dĩ thứ này không hề bị thất lạc, mà được cất giấu sau sân nhà của ông cụ Cao hay sao?
Nếu đúng là như vậy thì lòng dạ của ông cụ Cao phải thâm sâu biết bao nhiêu?
Nếu ông cụ Cao có thể giữ lại con dấu của gia chủ nhà họ Cao thì có thể cũng giữ lại những thứ khác nữa?
Đại trưởng lão càng nghĩ đến đây, trong lòng ông ta càng cảm thấy bất an.
“Đại trưởng lão, ông có thể thấy rõ sao?” Cao Phong cười mỉm hỏi.
Câu nói này cắt ngang suy nghĩ của đại trưởng lão, đại trưởng lão vội vàng ngẩng đầu lên, không ngừng gật đầu nói: “Thấy rõ, thấy rõ.”
“Vậy ông có thể nói lại cho tôi nghe, con dấu này là thật hay giả!” Cao Phong quát lên một tiếng chói tai.
“Phù phù!”
Tinh thần của đại trưởng lão có chút chấn động đến kinh sợ, sau đó một lần nữa ông ta quỳ gối xuống trước mặt Cao Phong.
Hai bàn tay nâng con dấu của gia chủ nhà họ Cao lên, chụm lại trên đầu, quỳ bái.
“Com dấu này nhất định là con dấu thật của gia chủ nhà họ Cao!”
Khi những lời này của đại trưởng lão phát ra, ai nấy đều kinh hãi.
Lúc này chi thứ của nhà họ Cao lại càng cúi đầu thấp hơn nữa.
Gia đình của Cao Anh Hạo lập tức tái mặt đến cực điểm, ánh mắt của họ cũng lộ rõ vẻ hoảng sợ.
Con dấu của gia chủ là thật, bây giờ thì không một ai có thể ngăn cản Cao Kình Thiên nhậm chức gia chủ nhà họ Cao.
Cả nhà họ Cao đều tỏ thái độ kính trọng đối với anh, Cao Phong đưa túi vải đen giao lại cho Long Tuấn Hạo, hai tay để ở đằng sau, ánh mắt thờ ơ nhìn mọi người xung quanh mình.
Không có bất cứ một người nào đủ can đảm để ngẩng đầu lên nhìn Cao Phong, ai nấy đều rụt cổ lại giống như những con chim cút nhỏ.
Càng giống như văn võ bá quan gặp mặt vua, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Cao Phong vươn tay cầm lấy con dấu của nhà họ Cao, nghiêm giọng nói: “Bây giờ, tôi là gia chủ của nhà họ Cao, có ai không theo?”
“Tôi, Cao Kình Thiên, là gia chủ của nhà họ Cao, ai dám không theo?”
Một lời nói ra, không ai dám can đảm đáp lại.
Cả nhà họ Cao đều nơm nớp lo sợ, ngay cả những người đến tham quan thành phố Đà Nẵng cũng đều bị sốc.
Sự hối hận trong lòng Mai Quỳnh Như lúc này đã lên đến đỉnh điểm.
Nếu như không phải trước đây cô ta bỏ đứa bé đi, thì hiện tại cô ta đã là vợ của gia chủ nhà họ Cao!
Khi Cao Phong nhậm chức gia chủ của nhà họ Cao, trong khoảnh khắc lập tức có thể nắm giữ tài sản lên đến hàng ngàn tỷ, tài sản phú quý lẫn quyền lực đều nằm trong lòng bàn tay!
Và những người xung quanh Cao Phong thì chắc chắn địa vị cũng sẽ đi lên, dưới một người nhưng trên hàng nghìn người.
Nhưng bây giờ, cơ hội này đã không thuộc về Mai Quỳnh Như rồi.
Nếu như cô ta có thể làm lại, cho dù có người mang dao kề cổ, cô ta cũng sẽ không bỏ đứa bé đó.
Nhưng, bây giờ dù có nói gì thì cũng vô ích.
Căn bản Cao Phong cũng không để cho cô ta có cơ hội giải thích về việc làm của mình.
“Chúng tôi, không ai phản đối!” Đại trưởng lão trầm mặc một lúc sau đó lên tiếng trả lời.
Đối mặt với con dấu của gia chủ nhà họ Cao, mặc dù thân làm đại trưởng lão thì cũng không có cách nào có thể ngăn cản được bước chân của Cao Phong.
“Kính chào, gia chủ Cao! Chúc mừng gia chủ Cao nhậm chức!”
Cao Quang Minh không nói gì, tiến lên một bước, hướng về phía Cao Phong cúi đầu, trong miệng hô lớn.
“Chúc mừng gia chủ Cao Kình Thiên nhậm chức gia chủ nhà họ Cao!”
“Chúc mừng gia chủ Cao Kình Thiên nhậm chức gia chủ nhà họ Cao!”
Chỉ trong một khoảnh khắc, toàn bộ người nhà họ Cao đều cung kính quỳ lạy, ân cần hỏi thăm Cao Phong.
Cho dù là chi thứ nhà họ Cao hay người ở nhà họ Cao, và thậm chí là cả binh lính nhà họ Cao ban đầu của Lý Anh quân và Cao Quang Minh đều quỳ rạp trên mặt đất chào hỏi Cao Phong.
Chỉ cần ai có quan hệ với nhà họ Cao, lúc này đều phải chứng kiến sự thượng thừa của gia chủ mới.