Hay là nói cách khác, sau những lần thay đổi cải tiến trang thiết bị của quân đội, những đồ cũ bị loại bỏ, họ may mắn có cơ hội vớt vát được đống đồ đấy.
Vì vậy, Cao Phong chắc chắn không muốn trơ mắt bỏ qua đống trang bị trong tay đám binh lính của Diệp Thiên Long.
“Nhưng mà phía cha sẽ không vui, cũng không thể báo cáo như vậy được.”
Lúc này Kim Tuyết Mai cũng chỉ đành dở khóc dở cười, nhưng vẫn nói một câu.
“Chỉ cần em vui là được, còn về phần báo cáo hay không cũng không liên quan gì đến em.”
“Thật sự không được, anh sẽ gọi cho ông già họ Trần, em đừng lo lắng gì cả, không sao cả.”
“Bây giờ chồng em đã có chống lưng vững chắc phía sau rồi đó.”
Cao Phong mỉm cười tự hào rồi từ từ đưa Kim Tuyết Mai lên núi.
Trước đây, Cao Phong đã từng nghĩ sẽ lắp đặt một phương tiện giao thông như cáp treo điện trên núi Bồng Thiên.
Tuy nhiên, độ cao của núi Bồng Thiên không thích hợp để lắp đặt thứ như vậy nên anh cũng chỉ đành bó tay.
Nhưng may mắn là độ cao của căn biệt thự trên núi này không quá cao, đi bộ lên cũng sẽ không quá mệt.
Tại thời điểm này, bên trong tầng cao nhất của căn biệt thự, Cao Tử Hàn, Trần Thanh Bình, Kiều Thu Vân cùng Kim Ngọc Hải, còn có cả Kim Vũ Kiên và cả bà cụ Kim đang ngồi nói chuyện trong phòng khách.
Mà trên chiếc TV LCD lớn đó đang chiếu đoạn phim về ngày cưới của Cao Phong và Kim Tuyết Mai.
Đây là đoạn phim do Kim Vũ Kiên và Cao Tử Hàn dùng điện thoại di động quay lại, tuy ống kính thỉnh thoảng bị rung nhưng độ rõ nét vẫn rõ ràng.
“Người chạy phía trước là con trai của nhà Diệp Chí Long.”
Kim Ngọc Hải nhìn thoáng qua cái đầu trọc lốc bóng loáng trong đám đông.
“Phải không? Anh ta còn muốn tát con hai cái, nhưng kết quả là khi con vừa bước ra đã dọa cho anh ta sợ đến rụt cổ lại.” Kim Vũ Kiên cong miệng nói.
“Ha ha ha!”
Mọi người cười ồ lên vui vẻ.
Các hình ảnh video được chỉnh sửa cắt ghép lại, giống như đang chiếu một bộ phim được quay chỉnh từ duy nhất một ống kính.
Nhìn thấy Cao Phong ôm Kim Tuyết Mai, dù đứng giữa sự vây quanh hàng ngàn người nhưng anh vẫn nhanh chóng lao về phía đoàn xe cưới, vành mắt Kim Ngọc Hải và Kiều Thu Vân bao gồm cả bà cụ Kim đều đỏ ửng lên.
Ngay sau đó, trên mặt lộ ra sự hổ hẹn.
Đám cưới của Kim Tuyết Mai và Cao Phong càng náo nhiệt cao nhiêu thì họ càng thấy xấu hổ bấy nhiêu.
Nhớ lại lúc đầu, Cao Phong và Kim Tuyết Mai đã được ông nội Cao sắp đặt cho hôn lễ, sự việc đó đã trở thành một trò cười cho cả Thành phố Hà Nội.
Mà người trong gia đình nhà họ Kim, không có bất cứ một ai xem trọng cuộc hôn nhân này.
Ngay cả người nhà của Kim Tuyết Mai, đám người Kim Ngọc Hải ngay từ đầu cũng không ủng hộ cuộc hôn nhân này.
Ngày cử hôn lễ được cử hành, quả thực tồn tàn đến cực điểm.
Không ai tham dự bữa tiệc, thậm chí ngay đến cả người chủ trì cũng không có.
Ông cụ nhà họ Cao vừa làm người phục vụ vừa làm người chủ trì hôn lễ, đồng thời còn trở thành cha mẹ để Cao Phong và Kim Tuyết Mai khấu đầu làm lễ.
Đối với một người con gái mà nói, ước mơ lớn nhất không phải là được khoác lên mình chiếc váy cưới xinh đẹp và cùng người mình yêu bước vào lễ đường hay sao?
Tất nhiên, không thể thiếu những lời chúc phúc và ủng hộ của người thân và bạn bè.
Tuy nhiên những điều này, Kim Tuyết Mai không có được bất cứ điều gì.
Cao Phong cũng không có được những thứ đó.
Nhưng bây giờ, tất cả những gì Kim Tuyết Mai đã bỏ lỡ đều đã được Cao Phong bù đắp chính đáng.
Thậm chí, tất cả những gì những cô gái khác có Kim Tuyết Mai đều có được, và cả những thứ người khác không có thì cô cũng đã có.
Đây là kết quả xứng đáng hoàn toàn được đánh đổi từ sự nỗ lực của Cao Phong.
“Những năm nay, quả thực đã làm khó hai đứa chúng nó rồi.”
Kim Ngọc Hải khẽ thở dài, lấy khăn giấy lau khóe mắt.
Còn đôi mắt của bà cụ Kim cũng nhoè đi, cũng thở dài một tiếng, trong lòng nặng trĩu.