Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 606


Dù cho có mệt mỏi muốn chết thì cũng không thể tránh khỏi.


Một người muốn bảo vệ vị trí của mình, còn một người thì muốn thay thế vị trí đó, cho nên căn bản sẽ không có bất cứ khả năng đàm phán nào.


Trong phòng khách ở nhà họ Kim.


Cao Phong thông qua điện thoại di động, hoàn thành bước tiếp theo của kế hoạch, anh để điện thoại di động xuống, có chút mệt mỏi mà dựa vào trên ghế sa lon.


Sự yên lặng qua đi, chắc chắn sẽ đón nhận những cơn bão càng mãnh liệt hơn.


Cho nên các công nhân viên có thể nghỉ ngơi, nhưng nhân vật chủ chốt ở phía sau như Cao Phong, căn bản không được nghỉ ngơi.


“Haizzz!” Cao Phong thở phào một hơi, nhẹ nhàng xoa bóp huyệt Thái Dương.


Ba ngày qua thần kinh của anh vẫn căng chặt, hôm nay bỗng nhiên được nới lỏng ra, trái lại anh càng cảm thấy uể oải hơn.


Mặc dù Cao Phong không đứng trong tuyến đầu của cuộc chiến tranh thương mại, thế nhưng anh là người đứng ở phía sau, anh không chỉ phải điều động binh lực, mà anh còn phải nhìn cách sắp xếp của toàn bộ cuộc chiến.


Sau đó căn cứ vào tình hình để lật quân bài trong tay mình, loại quá trình không thể thả lỏng tinh thần trong mọi thời điểm này, thật sự khiến cho thể xác và tinh thần đều mỏi mệt.


Kim Tuyết Mai cầm một ly trà giải nhiệt vào, nhẹ nhàng đặt trước mặt của Cao Phong, cô có chút im lặng, nói: “Cao Phong, mấy ngày nay rõ ràng là em và giám đốc Lưu đang chống lại tập đoàn Thiên Long, sao anh lại có vẻ mệt mỏi hơn so với bọn em vậy?”


Cao Phong nhẹ nhàng cười, anh không lên tiếng giải thích.


Khoảng cách ngày sinh nhật của Kim Tuyết Mai càng ngày càng gần, đến lúc đó cô sẽ hoàn toàn hiểu rõ trong khoảng thời gian này Cao Phong rốt cuộc làm cái gì.


Khi tập đoàn Thiên Long bị tiêu diệt thì không có một ai ở thành phố Hà Nội này có thể chống lại Cao Phong. Đến lúc đó, chỉ còn một mình Cao Phong làm chủ mảnh đất Hà Nội rộng lớn này, anh mới có thể chân chính giao mảnh đất này cho Kim Tuyết Mai.


Hàng ngàn quà tặng thì có ý nghĩa gì? Cao Phong muốn lấy cơ ngơi to lớn của thành phố Hà Nội làm quà tặng cho cô.


Làm vua một nước, cơ ngơi và gấm vóc, cho phép cô ấm no cả đời.


“Được rồi Cao Phong, ngày mai anh… Có thời gian rảnh không?” Kim Tuyết Mai nhìn thoáng qua vẻ mặt của Cao Phong, nhẹ giọng hỏi một câu.


“Ngày mai, chắc là có, có chuyện gì à?” Cao Phong suy nghĩ một chút, hôm nay đám người của Lâm Vạn Quân đã tiến vào quỹ đạo, cũng thích ứng cuộc chiến với tập đoàn


Thiên Long.


Dù cho tập đoàn Thiên Long đột nhiên tấn công, đám người của Lâm Vạn Quân cũng không đến mức trở tay không kịp mà rơi vào hoảng loạn.


“Mẹ nói, mẹ đã xem ngày, ngày mai mẹ phải dọn nhà Cho nên bà ấy muốn ngày mai sẽ dời đến biệt thự” Kim Tuyết Mai nói đến đây, vẫn còn có chút ngượng ngùng.


“Không dời đi!” Cao Phong không chút do dự mà xua tay từ chối.


Kim Tuyết Mai bối rối.


Cô vốn dĩ cho rằng, sau khi cô nói ra thì Cao Phong nhất định sẽ đồng ý, dù sao đây cũng là chuyện tốt. Cho nên cô thật sự không ngờ thái độ của Cao Phong lại cứng rắn như thế, trực tiếp từ chối? “Vì sao, vì sao?” Kim Tuyết Mai vén tóc qua vành tai, có chút mơ hồ nhìn Cao Phong.


“Mục đích của việc đổi nhà là để giải quyết vấn đề ít phòng ngủ, nhưng bà ấy nói sau khi đổi nhà thì muốn anh với em chia phòng ngủ, tại sao anh phải lãng phí thời gian để chuyển đi như vậy?” Cao Phong giống như nói một chuyện đương nhiên.


Kim Tuyết Mai sửng sốt một lát, nhưng cô không tìm được từ thích hợp để nói.


“Chúng ta cùng thảo luận với mẹ về chuyện này đi!” Kim Tuyết Mai suy nghĩ một chút rồi nói.


Cao Phong trực tiếp xua tay, nói: “Chuyện này không cần phải thảo luận”


“Phanh!”


Kiều Thu Vân đứng ở phía sau cánh cửa liên tục nghe trộm cuộc đối thoại của hai người, nghe vậy bà ấy kéo cửa phòng ra, trực tiếp vọt vào bên trong phòng khách.


“Cao Phong, ý của cậu là gì vậy? Cậu lấy chuyện này để đe dọa tôi sao?” Kiều Thu Vân chỉ vào Cao Phong rồi hồi to.


Cao Phong đối với sự xuất hiện của Kiều Thu Vân đều không cảm thấy ngoài ý muốn một chút nào, anh nhàn nhạt nói: “Ý của tôi chính là như vậy! Biệt thự thuộc về tôi, dọn đến chỗ bên kia, nhất định phải để tôi quyết định”


Giọng điệu của anh kiên định, không thể nghi ngờ.


“Cậu!” Nhận thấy thái độ của Cao Phong cứng rắn như thế, Kiều Thu Vân nghiến răng nghiến lợi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK