Nhân viên bảo vệ trung niên vội vàng tiến lên và chặn quầy thu ngân.
…
Cùng lúc đó.
Trong căn phòng nơi Cao Phong đang ở.
Hoắc Võ Đống lại lần nữa túm lấy Cao Phong hung bạo mà đánh, mỗi lần tấn công đều đánh vào điểm yếu của Cao Phong.
Nó có thể làm cho Cao Phong cảm thấy vô cùng đau đớn, nhưng sẽ không để cho Cao Phong chết tại chỗ, không ngừng tiến hành tra tấn.
Trong khoảng thời gian này, ngoài cửa có vài người trẻ tuổi làm nhiệm vụ bảo vệ Cao Phong, bọn họ khôi phục sức lực, rời khỏi ghế dựa hướng về phía Hoắc Võ Đống đánh tới.
Tuy nhiên, không có một ai là đối thủ của Hoắc Võ Đống.
Họ thậm chí không thể đến bên cạnh Hoắc Võ Đống, nếu tiếp cần được chắc chắn sẽ bị Hoắc Vũ Đông một tay chưởng bay ra.
Sức mạnh có một không hai này khiến người ta cảm thấy thật vô lực.
Không có cách nào để chiến đấu!
“Phịch!”
Hoắc Võ Đống lại một chân đá ra, khiến Cao Phong văng ra xa, nằm trên mặt đất thở hổn hển.
Lúc này, tình trạng của Cao Phong đơn giản là thê thảm chưa từng có.
Toàn thân trên dưới đều bê bết máu, quần áo xộc xệch, rách tung tóe, mặt mày xanh tím từng mảng.
Đối mặt với kẻ mạnh như Hoắc Võ Đống, cho dù là mạnh mẽ như Cao Phong, anh cũng không có sức địch lại!
“Hự!”
Hoắc Võ Đống ngồi xổm xuống, nắm lấy tóc Cao Phong, ảm đạm cười.
“Nói cho tôi biết, giết chết họ trò của ta, anh có sai không?” Hoắc Võ Đống lạnh lùng hỏi.
Cao Phong chỉ trừng mắt nhìn Hoắc Võ Đống, cũng không có lên tiếng.
“Anh còn không chịu thừa nhận? Đã bị tôi đánh chết, anh còn không phục cái gì?” Hoắc Võ Đống không khỏi hơi nhíu mày.
“Chỉ là so với tôi, anh luyện võ nhiều hơn hai năm thôi.”
Cao Phong chế nhạo, giọng điệu khinh thường: “Cho tôi hai năm, tôi sẽ giết chết anh!”
Hoắc Võ Đống nghe xong liền sửng sốt, sau đó lại cười ha ha lên.
“Từ xa xưa, kẻ thắng là vua và kẻ thua làm giặc, đây là chân lý vĩnh hằng.”
“Trong xã hội hiện đại này, ai có nắm đấm lớn, người đó mới là chân lý.”
“Chỉ cần anh có thể thắng, ai sẽ trông coi khoảng thời gian đó của anh? Anh nói như thế là cố tình ngây thơ sao?”
“Nếu anh có năng lực, có thể tìm người trợ giúp đối phó với tôi, chỉ cần có thể đánh bại tôi, dùng những thủ đoạn bỉ ổi cũng chính là bản lĩnh của anh.”
Hoắc Võ Đống liên tục cười giễu cợt nhìn Cao Phong khinh thường nói: “Nhưng mà, anh có thể tìm được sao?”
Cao Phong thấy lời nói khích của mình không có tác dụng gì đến Hoắc Võ Đống, nét mặt trầm xuống chịu đựng.
“Thừa nhận số phận hiện tại của anh đi! tôi sẽ không giết anh, đưa anh trở về lấy tiền đô.” Hoắc Võ Đống nắm tóc Cao Phong kiên quyết đấm xối xả đập vào mặt anh.
“Anh không thể bắt ông Cao đi, người của chúng tôi nhất định sẽ giết anh!” Một thanh niên nghiến răng hét lên, tay nắm chặt cây bút gãy.
“Giết tôi?” Hoắc Võ Đống cười hắc hắc, nói: “Chỉ bằng những tên rác rưởi như các người, còn vọng tưởng được giết tôi?”
“Nói cho các người biết, dù còn có năm mươi người nữa, tôi sẽ không sợ hãi dù chỉ một chút.”
“Muốn ngăn cản được tôi, trừ phi dùng vũ khí nóng.”
“Nhưng ở trong thành phố này, ai trong các người dám sử dụng vũ khí nóng, các người ai có thể mang vũ khí nóng vào trong thành phố?”
“Ha ha ha!”
Vẻ mặt Hoắc Võ Đống đầy khinh thường, ngửa mặt lên trời cười to, sau đó mang theo Cao Phong rời đi.
“Anh nói, không ai có thể lấy ra vũ khí nóng?” Ngoài cửa đột nhiên vang lên một giọng nói.
Giọng nói cực kỳ trầm, nhưng lại ẩn chứa mạnh mẽ áp bức.
“Không sai! Không ai có thể lấy ra.” Hoắc Võ Đống nói mà không thèm nghĩ tới.
“Tôi thấy, chưa chắc.”