Long Tuấn Hạo nhíu mày, khoát tay trả lời: “Cút đi! Đừng ồn ào quấy rầy tôi! Trước hết cứ nghe thêm một lúc đã.”
Liễu Tông Trạch không nói thêm gì nữa, trong lòng lại ngọt ngào vô hạn.
Mặc dù chỉ là một mua một đôi dép trong nhà, cũng chỉ là một chuyện vô cùng bé nhỏ, nhưng Liễu Tông Trạch cảm thấy Cao Mỹ Lệ làm vậy là vì cô ta quan tâm đến anh ta.
“Trước hết, con mang về phòng thay quần áo đã, con cảm thấy hơi nóng, đợi lát nữa con ra rồi tiếp tục nói chuyện với cha mẹ.” Trong tai nghe lại truyền ra tiếng nói của Cao Mỹ Lệ.
Sau đó lại nghe thấy tiếng cửa phòng đóng lại, tiếp đó là tiếng sột soạt thay quần áo của Cao Mỹ Lệ.
“Chết tiệt…” Liễu Tông Trạch trợn to hai mắt, không nhịn được suy nghĩ lung tung về cảnh tượng Cao Mỹ Lệ đang thay quần áo.
“Long Tuấn Hạo! Cậu đừng nghe, nghe bạn gái tôi thay quần áo để làm gì?” Liễu Tông Trạch đưa tay ra, muốn lấy tai nghe ra khỏi tai Long Tuấn Hạo.
“Cút đi! Con mẹ nó! Ông đây không hứng thú với con gái.” Long Tuấn Hạo rất là phiền não mắng một câu.
Liễu Tông Trạch bĩu môi, cũng không nói thêm gì nữa mà chỉ lẳng lặng nghe.
Cao Mỹ Lệ cởi áo khoác ra, khuôn mặt không cảm xúc, bình tĩnh kiểm tra một chút, sau đó trực tiếp ném lên giường.
Tiếp đó, cô ta xoay người đi ra ngoài, đi qua khung cửa bên kia rồi lại một lần nữa quay trở lại hai vòng.
Mà cái hộp đen phía trên khung cửa kia cũng không phát ra tiếng động tít tít như lúc nãy nữa, đèn nhấp nháy của không sáng đỏ và lóe lên.
“Mỹ Lệ! Thế nào rồi?” Mẹ của Cao Mỹ Lệ nhỏ giọng hỏi.
Cao Mỹ Lệ nháy mắt với hai người, sau đó trực tiếp đi về phía sân thượng, hai người đuổi sát theo sau.
Sau khi đóng cửa sân thượng lại, hiệu quả cách âm tốt vô cùng.
Cho dù ở bên trong phòng khách nói chuyện cũng sẽ không truyền tới phía trên ban công, chứ đừng nói chi là phòng ngủ của Cao mỹ Lệ còn cách nhau sân thượng xa như vậy.
“Tách!”
Cao Mỹ Lệ đứng trên sân thượng, cầm ra một điếu thuốc lá dành cho phái nữ, tư thế hút thuốc vẫn vô cùng xinh đẹp.
“Trên áo khoác của tôi có thiết bị nghe lén.” Cao Mỹ Lệ nhàn nhạt nói.
“Cái gì?”
Hai người đều vô cùng sửng sốt.
Thiết bị nghe lén ư?
Mặc dù bọn họ chưa từng tiếp xúc với những vật này, nhưng bọn họ cũng biết, nghe lén và theo dõi khác nhau.
Thiết bị theo dõi thì tất nhiên có thể giám sát và truyền lại hình ảnh, mà nghe lén thì chắc chắn chính là theo dõi âm thanh âm đúng không?
“Ai sẽ nghe lén con? Hôm nay con đã tiếp xúc với ai?” Trong lòng “Cha mẹ” của Cao Mỹ Lệ vô cùng căng thẳng và lo lắng.
Cao Mỹ Lệ cũng không vội vàng nói chuyện mà hơi nhíu mày suy nghĩ về chuyện gì đó.
Trong đầu lại nhanh chóng tua lại từng cảnh tượng mình và Liễu Tông Trạch tiếp xúc trong suốt khoảng thời gian này, từng hành vi cử chỉ, mỗi một chi tiết nhỏ đều được xem xét lại một lần.
“Chắc chắn là Liễu Tông Trạch đã gắn vật này lên người tôi. Chẳng lẽ anh ta đã bắt đầu nghi ngờ sao?” Cao Mỹ Lệ tự lẩm bẩm.
Hai người sau lưng lại không nhịn được trợn to hai mắt, đây chẳng phải là nói bọn họ sắp bại lộ rồi?
Nếu để cho Cao Phong – Người đàn ông có địa vị cao nhất ở Thành phố Hà Nội biết rằng hai người bọn họ bắt tay với Cao Mỹ Lệ để đào hố cho Liễu Tông Trạch, vậy chắc chắc bọn họ không có cách nào còn sống đi ra Thành phố Hà Nội!
“Làm thế nào đây? Phải làm thế nào bây giờ?” Hai người có chút luống cuống.
Cao Mỹ Lệ hút một hơi thuốc rồi nói: “Không sao đâu! Điều này chỉ có thể nói rõ là anh ta đã nghi ngờ tôi, nhưng mà anh ta cũng không có chứng cứ.”
“Đây là chuyện tốt, nói rõ là tôi vẫn chưa bại lộ.”
Nếu thật sự có đầy đủ chứng cứ, Liễu Tông Trạch còn cần phải nghe lén cô ta sao?
Chỉ sợ là anh ta đã trực tiếp phái người bao vây nhà mình chứ?
Cho nên, mọi việc đều có hai mặt. Bây giờ Cao Mỹ Lệ lại có thể chắc chắn, ít nhất Liễu Tông Trạch không nắm được chứng cứ chứng tỏ cô ta là gián điệp.
Chỉ cần không có chứng cứ, chuyện kia vẫn còn đường xoay chuyển.