Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2961

“Không có, không có!” Lâm Vạn Quân vội vàng xua tay.

“Chỉ là lão già này cảm thấy, cuối cùng thì cậu chủ Phong của tôi cũng trưởng thành rồi!”

“Cuối cùng thì cậu cũng có thể thật sự tự mình cai quản một phương rồi, dùng chính sức mình để trấn áp được một thành phố, khiến cho vô số các vị quan chức lớn phải cúi đầu phục tùng mệnh lệnh.”

“Bây giờ, ông già này thật sự cảm thấy rất vui lòng!” Trong mắt Lâm Vạn Quân tỏa ra ánh sáng chói lóa, giọng nói có phần hơi nghiêm túc.

Giống như là một người cha nuôi dạy con bao nhiêu năm với mong muốn con sẽ hơn người, cuối cùng cũng thấy được con mình có chút thành tựu.

Cảm xúc đó là vừa vui mừng lại vừa kích động.

Cao Phong phẩy tay một cái, cười nói: “Chú Quân, cháu vẫn luôn không hiểu, sao chú có thể thay đổi xưng hô nhanh chóng mà thuận miệng như thế được nhỉ? Gọi cháu là Cao Phong mà chẳng thấy gượng gạo gì cả.”

“Theo lý thuyết, chúng ta vẫn luôn ở chỗ hải phận của nhà họ Cao, thì hẳn là chú phải quen gọi cháu là Kình Thiên mới đúng chứ?”

Lâm Vạn Quân nghe anh nói như vậy thì sững ra một lát, sau đó cười nói: “Bởi vì ông già này cảm thấy, cái tên Cao Phong này cùng với những việc mà cậu Phong đã trải qua, mới thật sự là cuộc sống mà cậu Phong mong muốn nhất.”

“Hai chữ Kình Thiên kia, đã mang đến cho cậu áp lực không nhỏ.”

Chỉ mấy câu đã nói trúng tâm sự của Cao Phong, nên trong lòng anh cảm thấy rất thoải mái.

Muốn nói ai là người hiểu anh rõ nhất, ngoại trừ Kim Tuyết Mai, thì cũng chỉ còn một mình Lân Vạn Quân mà thôi.

“Chú Quân, có chú ở bên cạnh, cháu thật sự rất an tâm.” Cao Phong nói ra một câu chân thành.

Ánh mắt Lâm Vạn Quân có chút hoảng hốt, nói nhỏ giống như tự nhủ: “Nhưng một ngày nào đó, cậu Phong phải tự mình tiếp nhận, hết tất cả những điều này…”

“Ừm? Chú Quân, chú đang nói gì thế?” Cao Phong hơi nhíu mày hỏi.

“Cậu Phong, ý của tôi, bây giờ tuổi tác của tôi cũng không còn nhỏ nữa, sớm muộn gì cũng đến ngày phải đi thôi.”

“Cho nên đến lúc đó, có thể mọi chuyện cần thiết đều phải do một mình cậu gánh vác thôi.”

“Chẳng qua là tôi biết cậu không thích mấy thứ phiền phức, cho nên tôi chắc chắn sẽ cố gắng hết sức để bồi dưỡng cho cậu mấy trợ thủ đắc lực, trợ giúp cậu trong việc giải quyết những chuyện như thế.”

Lúc nói những lời này, Lâm Vạn Quân càng trở nên nghiêm túc hơn.

Thậm chí còn khiến Cao Phong cảm thấy như ông ta đang trăn trối với anh vậy.

Suy nghĩ của Cao Phong nhanh chóng tua lại, sau đó anh nhíu mày hỏi: “Chú Quân, chú nói thật với cháu đi, rốt cuộc là chú bị làm sao vậy?”

Hôm nay Lâm Vạn Quân vừa đi kiểm tra sức khỏe xong, bây giờ lại có thái độ như thế này, khiến cho trong lòng Cao Phong cảm thấy hơi không thoải mái.

“Cậu Phong, tôi cũng đã lớn tuổi rồi, chắc chắn sẽ có ngày phải giã từ cậu mà đi thôi.”

“Tôi không có ý gì khác cả, chỉ là muốn phòng ngừa một chút mà thôi, sắp xếp ổn thỏa một số chuyện trước…” Lâm Vạn Quân than khẽ một tiếng, đáp.

Cao Phong hơi nghiến răng, nắm đấm cũng siết chặt lại.

Mặc kệ anh có tình nguyện chấp nhận hay không, nhưng lời Lâm Vạn Quân nói ra đúng là sự thật.

Sinh lão bệnh tử, đây là quy luật tuần hoàn của một sinh mệnh.

Ai cũng không thể thay đổi được.

“Chú Quân, chú đừng nghĩ nhiều như vậy làm gì. Cháu vẫn còn đang chờ, sau này con của cháu và Tuyết Mai ra đời rồi chú sẽ giúp cháu dạy bảo nó đấy.”

“Lúc trước chú và ông nội của cháu đã dạy cháu rất nhiều đạo làm người, cho nên đến cục cưng của cháu rồi, chú cũng không thể bỏ ngang giữa đường được chứ.”

Cao Phong hơi nghiêng người về phía trước, cố tình dùng giọng điệu nhẹ nhàng để nói chuyện.

Lâm Vạn Quân đầu tiên là sững sờ, sau đó cười ha ha hai tiếng, nói: “Được, được! Cái này thì có thể.”

“Người già như chúng tôi vô cùng thích trẻ con, cậu nói như vậy làm tôi cảm thấy hơi nóng lòng rồi đấy.”

Cao Phong cười cười gật đầu, lúc này, bầu không khí ngột ngạt trong phòng cũng đã giảm bớt đi một chút.

“Đúng rồi, chú Quân. Hai ngày nay, cháu vẫn luôn suy nghĩ về một việc, nhưng lại không tiện hỏi chú.”

“Chính là chuyện liên quan tới… Mẹ của cháu. Bà ấy nói với cháu, ban đầu là ông nội bảo bà ấy tránh xa cháu ra một chút, đừng tới gần cháu làm gì cả.”

“Bởi vì trước khi cháu mười tám tuổi mà bà ấy ở gần cháu, thì chính là hại cháu, thật sự là như vậy sao?”
Chương 2962

Không để cho Lâm Vạn Quân kịp tiếp lời, Cao Phong đã nói tiếp: “Cháu cảm thấy, ông nội sẽ không nói như vậy.”

Sau khi nói xong, Cao Phong bèn ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn thẳng vào hai mắt Lâm Vạn Quân.

Cao Phong luôn cảm thấy, cho dù bây giờ anh đang quản lý nhà họ Cao, nhưng mà vẫn có rất nhiều chuyện, anh vẫn chưa thể làm cho rõ ràng.

Có lẽ, bà cụ Cao có thể biết được một số chuyện bí mật nào đó.

Nhưng hiện tại trạng thái tinh thần của bà ấy có chủ vấn đề, cũng không thể nói cho anh biết được những chuyện như thế nữa.

Cho nên, Cao Phong chỉ có thể đem hết tất cả hi vọng của mình ký thác vào Lâm Vạn Quân.

Dù sao thì, đối với Cao Phong mà nói, Lâm Vạn Quân là một trong số những người mà anh tín nhiệm nhất.

Lâm Vạn Quân nghe thấy vậy, cũng không vội vã nói chuyện, mà ông ta lại chậm rãi đưa tay, lấy ra một điếu thuốc lá.

Cao Phong hơi do dự một chút, cuối cùng cũng không khuyên can gì, chủ động châm thuốc cho Lâm Vạn Quân.

“Cậu chủ Phong, những gì mà bà chủ nói, đều là thật.”

Lâm Vạn Quân đột nhiên nói ra một câu như vậy, trong nháy mắt khiến Cao Phong phải há hốc mồm.

Những gì mà Lâm Thục Lan nói là sự thật?

Vậy đó chính là những lời khổ tâm từ tận đáy lòng bà ấy sao?

Không thương yêu mình, gần gũi mình, là bởi vì ông cụ Cao đã ra lệnh như vậy sao?

Chuyện này làm sao có thể!

“Không thể nào! Chú Quân, chú vì không muốn cháu oán hận bà ấy, cho nên mới cố ý nói như vậy đúng không?”

“Chú yên tâm đi, cháu cũng không oán hận bà ấy đâu. Nhưng chú cũng đừng nên nói xấu ông nội của cháu như vậy.”

“Ông nội của cháu thương yêu cháu như vậy, sao ông nội có thể nói ra những lời như thế được chứ?” Cao Phong càng nói, âm thanh càng nhỏ dần đi.

Nói xong lời cuối cùng, Cao Phong hơi bực bội vò đầu bứt tai.

Anh chợt phát hiện ra một điều, toàn bộ những chuyện mà anh muốn biết đáp án, thật ra đều từ anh mà ra.

Chính bản thân anh, mới là người có nhiều bí mật nhất!

“Chú Quân, chú nói đi. Tất cả những gì liên quan đến chuyện trước kia, cháu đều muốn biết hết.”

“Tất cả mọi chuyện đều có nguyên nhân của nó. Chú không thể giấu diếm cháu được, nếu không cháu sẽ không thể nào tin tưởng chú nữa.” Từ vẻ mặt cho đến giọng điệu khi nói chuyện của Cao Phong đều rất nghiêm nghị.

Lâm Vạn Quân nghe anh nói như vậy, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một chút, sau đó vẫn yên lặng cúi đầu, lẳng lặng hút thuốc.

“Chú Quân, còn nữa, bà nội cháu nói mệnh của cháu phạm phải trời cao, nhưng mà phạm vào cái gì mới được chứ?” Cao Phong tiếp tục hỏi lại.

Lâm Vạn Quân hút liền hai hơi thuốc, không nhịn được mà ho khan.

“Khụ khụ…”

Lâm Vạn Quân cầm khăn lau lau miệng, rồi sau đó mới ấn đầu thuốc lá xuống gạt tàn, dập tắt điếu thuốc, nói: “Cậu Phong, những gì mà bà chủ nói đều không phải là giả.”

“Về phần lời nói của bà cụ, thật ra tôi cũng không rõ lắm, có thể là năm đó ông cụ Cao đã đề cập với bà ấy chuyện gì đó cũng nên.”

Cao Phong hơi nhíu mày, hỏi: “Vậy tại sao năm đó ông nội của cháu lại phải làm như vậy? Vì sao ông nội lại không cho phép mẹ của cháu đối xử tốt với cháu chứ?”

“Gần cháu chính là làm hại cháu, chẳng lẽ cháu là sao chổi sao?” Lúc Cao Phong nói câu này, trong giọng nói của anh đã pha chút hờn dỗi.

Lâm Vạn Quân vội vàng xua tay nói: “Cậu Phong, cậu tuyệt đối đừng nghĩ như vậy, có một số chuyện mà cậu không biết, đúng là dễ dàng gây ra hiểu lầm.”

“Vậy chú không thể nói cho cháu biết được sao? Chú đã từng nói, chờ đến khi thời cơ thích hợp, thì cháu sẽ biết rõ tất cả cơ mà.”

“Bây giờ cháu đã lên nắm quyền quản lý toàn bộ nhà họ Cao rồi, cũng đã trở thành Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Đà Nẵng rồi, chẳng lẽ vẫn chưa phải là thời cơ thích hợp sao?”

“Các người ai cũng giấu diếm cháu, còn nói cái gì mà trước khi cháu mười tám tuổi thì không nên tới gần cháu, như vậy không phải là coi cháu như sao chổi sao, hay là cái gì đó giống như vậy?”

Cao Phong càng nói càng bực bội, rồi sau đó cũng tự châm một điếu thuốc, rít một hơi dài.

Chuyện gì càng không thể làm cho rõ ràng ra được, thì Cao Phong lại càng muốn nó phải được phơi bày.
Chương 2963

Từ những manh mối nhỏ như thế, anh rất muốn biết hết tất cả để có được lời giải.

“Cậu Phong, cậu tuyệt đối không phải là sao chổi.”

“Nhưng mà có một câu, không biết là cậu có từng nghe qua chưa.”

“Rồng, không thể ở cùng rắn được!” Lâm Vạn Quân ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt chân thành nói với anh.

“Cái gì?” Cao Phong đột nhiên sững sờ.

Rồng không ở cùng với rắn…

Câu nói này, nghe có vẻ không đúng lắm.

“Cái gì mà rồng cơ? Ai là rắn chứ?” Cao Phong lại một lần nữa phải nhíu mày.

“Cậu Phong, ngoại trừ cậu, thì tất cả chúng tôi đều là rắn!” Lâm Vạn Quân chậm rãi đưa mắt nhìn đi chỗ khác, trong mắt chỉ có vẻ thản nhiên.

Câu nói này cũng khiến Cao Phong rơi vào trầm tư.

Nửa phút sau, Cao Phong mới hồi phục lại tinh thần, nhẹ nhàng lắc đầu.

“Chú Quân, cháu cảm thấy, lời chú vừa nói không được rõ ràng lắm.”

“Đồng thời, nói như vậy quá là hạ thấp mọi người, dù thế nào đi nữa thì cháu cũng vẫn đối xử bình đẳng với mọi người thôi.”

“Cho dù bây giờ cháu đã lên làm Chủ tịch ủy ban nhân dân thành phố Đà Nẵng đi chăng nữa, thì trong lòng cháu, bà nội vẫn là bà nội của cháu, trong lòng cháu, chú cũng giống như người lớn trong nhà, ngang hàng với ông nội của cháu.”

“Cái gì mà gọi là rồng với rắn, cháu chưa từng cảm thấy mình giỏi hơn mọi người một bậc, chẳng qua chúng ta chỉ đang tự quản lý, làm công việc đúng với chức vụ của mình mà thôi.”

“Giống như cái đảo của nhà họ Cao chúng ta vậy, có chú quản lý tất cả mọi thứ, có nhóm anh Thành khai phá, mở rộng lãnh thổ, có nhóm của Tuấn Hạo lo chuyện an ninh, có nhóm của thím Lan lo quét dọn vệ sinh và xử lý việc nhà…”

“Cháu chưa từng cảm thấy ai cao ai thấp, cùng lắm thì chỉ là có công việc khác nhau, cùng nhau xây dựng nhà họ Cao cho tốt hơn mà thôi.”

Cao Phong nói một hơi dài không ngừng nghỉ, trút hết ra tất cả nỗi lòng mình.

Những lời này, cũng chính là giá trị quan trong cuộc sống của Cao Phong từ trước đến nay, anh chưa từng cảm thấy mình đang ở địa vị cao hơn người khác, thì có quyền xem thường người khác.

“Cậu Phong, tôi biết phẩm chất của cậu là như thế, vẫn luôn tốt như thế, chưa từng thay đổi.”

“Nhưng, số mệnh như vậy rồi, cậu không thể không tin được.”

“Tam thập nhi lập, bốn mươi chững chạc, năm mươi biết số mệnh.”

“Ông già này sống đến bây giờ, cũng được coi là tuổi biết được số mệnh rồi. Có rất nhiều chuyện, chú cũng chưa từng tin đâu, nhưng bây giờ dần dần phải tin rồi.”

Lâm Vạn Quân cảm khái nói.

Nhớ năm đó khi ông ta vẫn còn trẻ, cũng là một thiếu niên gan dạ tràn đầy nhiệt huyết, không sợ trời không sợ đất, xông xáo khắp nơi.

Nhưng khi trưởng thành, tuổi tác lớn dần, kiến thức càng ngày càng nhiều, sự hiểu biết càng ngày càng phong phú, thì ngược lại, tính tình cũng bắt đầu chín chắn hơn, điềm tĩnh hơn.

Những thiếu niên thời còn trẻ dù có ngông cuồng đến thế nào đi nữa, thì cuối cùng cũng bị ngày tháng bào mòn đến mức gần như không còn nữa, những góc cạnh sắc bén cũng dần được mài phẳng đi.

Tuổi tác càng lớn, càng sẽ có chút kính sợ với mọi việc mình làm và xảy ra xung quanh mình.

Đối với những lời nói này của Lâm Vạn Quân, thực ra Cao Phong có thể hiểu được.

Dù suy nghĩ của Cao Phong đã trưởng thành rồi, có nhiều kinh nghiệm, nhưng tuổi tác vẫn còn rất trẻ.

Dù sao thì, số tuổi của Lâm Vạn Quân cũng hơn anh hẳn hai giáp.

“Nhưng mà số mạng của cháu, không phải đã được sư thầy Thanh Viễn ở ngôi chùa không tên kia đã nói rất rõ ràng rồi sao?”

“Rồng ẩn dưới hồ, cháu không muốn biết sau này cháu có cơ hội để bay lên hay không, nhưng cháu muốn biết, tại sao ông nội cháu lại muốn làm như vậy.”

“Có lẽ, còn có rất nhiều chuyện mà cháu không biết nữa.” Cao Phong đưa tay vỗ vỗ trán, trong nháy mắt, anh bỗng dưng cảm thấy hơi mỏi mệt.

“Cậu Phong, sau này cậu sẽ biết thôi.”

“Cho dù cậu có tin hay là không tin, nhưng tôi biết, những thứ này, vẫn luôn xảy ra, hơn nữa còn ngày một nhiều thêm.” Lâm Vạn Quân nghiêm trang nói.

Cao Phong đúng là rất tin tưởng Lâm Vạn Quân, thế nhưng nghe ông nói như vậy, anh thật sự vẫn không thể tin nổi.
Chương 2964

“Nhất định là chú đang có chuyện gì đó giấu diếm cháu.” Giọng điệu khi nói chuyện của Cao Phong vô cùng kiên định.

Lâm Vạn Quân cười ha ha hai tiếng, sảng khoái nói: “Cậu Phong, cậu không cần nghĩ nhiều như vậy đâu, cứ xong hết những việc trước mắt đi đã.”

“Có một số việc, thật ra không nên biết thì hơn.”

“Giống như cậu, có rất nhiều chuyện, không phải là cậu cũng đang giấu diếm mợ chủ kmt sao?”

Lúc Lâm Vạn Quân nói những lời này, giọng điệu của ông vô cùng thành khẩn.

Cao Phong suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn gật đầu, không tiếp tục nói về đề tài này nữa.

“Nhưng mà cháu vẫn chưa hiểu lắm, tại sao ông nội cháu lại nói trước khi cháu mười tám tuổi thì không nên tiếp cận cháu? Gần cháu chính là hại cháu?”

“Vậy sau khi cháu mười tám tuổi thì sao? Gần cháu sẽ không hại cháu nữa sao?”

“Trước khi cháu đủ mười tám tuổi, vì sao chú và ông nội có thể ở gần cháu vậy? Còn có cả Tử Hàn nữa, không phải là đều rất ổn sao?”

Cao Phong lấy một điếu thuốc nữa ra đưa cho Lâm Vạn Quân, cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi.

“Có lẽ, số mệnh sẽ thay đổi theo tuổi tác, cũng sẽ dần dần phát sinh một số thay đổi thôi.” Lâm Vạn Quân có chút mờ mịt nói.

“Được, cháu không hỏi nữa. Chú Quân, cháu thấy chú càng nói càng khó hiểu.” Cao Phong bỗng nhiên cảm thấy hơi đau đầu.

Liên quan tới bí mật từ chính bản thân mình, anh chỉ cảm thấy chúng như những cái hang không đáy, càng đào sâu xuống thì lại càng cảm thấy phức tạp.

“Đúng vậy, câu Phong, cậu còn phải học Tuấn Hạo về thái độ đối xử nhiều. Vô tâm vô tình, không quá để ý đến bất kì điều gì cả.”

“Cứ làm tốt hết những việc trước mắt đã là đủ rồi.” Lâm Vạn Quân vừa cười vừa nói.

“Đúng vậy!” Cao Phong gật đầu.

“Bây giờ cháu đang nghĩ, ngày mai phải hoàn thành xong xuôi nghi lễ để nhậm chức gia chủ.”

“Sau đó, đón Tuyết Mai về đây, chăm sóc cho cô ấy đến khi cục cưng của bọn cháu được sinh ra.”

Ánh mắt Cao Phong tràn đầy vẻ mơ ước.

Trân trọng những gì mình đang có, sống cho hiện tại, đây cũng là một thái độ yêu quý cuộc sống của chính mình.

“Tốt, tốt!” Lâm Vạn Quân vội vàng gật đầu.

Sau đó, hai người lại nói chuyện một lát, rồi Lâm Vạn Quân rời khỏi căn phòng.

Còn Cao Phong cũng không muốn suy nghĩ quá nhiều nữa, chẳng mấy chốc anh đã rơi vào mộng đẹp.

Cả một đêm dài trôi qua trong tĩnh lặng.

Ngày tiếp theo, mặt trời vừa mới mọc, toàn bộ hải phận của nhà họ Cao đã vô cùng náo nhiệt.

Tất cả mọi người của nhà họ Cao đều có mặt đông đủ, tập trung ở hòn đảo trung tâm của nhà họ Cao.

Dù sao thì hôm nay cũng là thời gian nhà họ Cao lựa chọn và bổ nhiệm gia chủ mới. Chuyện này, không có một ai dám thờ ơ không quan tâm.

Gia chủ, chính là người đứng lên quản lý cả dòng họ Cao, là chủ nhân của vùng hải phận nhà họ Cao này.

Bất luận là người nào của nhà họ Cao cũng phải dựa vào Cao Phong để kiếm cơm cả.

Tất cả mọi người cho dù đang bận làm gì đi chăng nữa, thì nhân viên trên bốn hòn đảo vệ tinh lớn cũng ngồi ca nô, tàu thủy, nhao nhao đổ về hòn đảo chính này.

Lấy sức ảnh hưởng to lớn ở thời điểm hiện tại của Cao Phong, thì cho dù trên bốn hòn đảo lớn này không có lực lượng vũ trang gì, nhưng cũng không có người nào không biết tự lượng sức mình mà tới làm chuyện lỗ mãng.

Nghi thức đăng quang làm gia chủ kế nhiệm chính thức cần phải chuẩn bị những đồ vật gì, thì cũng đã được mang tới hết từ ngày hôm qua.

Cho nên những người của nhà họ Cao hôm nay, bao gồm cả đám người Tuấn Hạo chỉ cần đứng đón tiếp tân khách, và giữ gìn an ninh trật tự là được rồi.

Đồng hồ vừa điểm tám giờ, trên hòn đảo chính trong quần đảo của nhà họ Cao bắt đầu đốt pháo hoa.

Khói bốc lên cuồn cuộn, pháo hoa nổ tung ra cả trăm màu sắc, thậm chí người ta còn ngửi được mùi hăng hắc của thuốc pháo.

Ở nơi như Việt Nam này, mọi người ai nấy đều có sự gửi gắm thông qua những lượt pháo nổ.

Cho nên, nhóm người của Lâm Vạn Quân chuẩn bị những thứ này, Cao Phong cũng không có ý ngăn cản gì cả.

Mà chẳng mấy chốc đã có mấy chiếc thuyền đang hướng về phía khu vực đảo trung tâm trong quần đảo của nhà họ Cao.
Chương 2965

“Anh Phong, là đám người ở thành phố Hải Phòng tới.”

Long Tuấn Hạo cầm ống nhòm, nhìn về phía xa xa ngoài hải phận nói.

“Tới là tốt, tôi cố tình làm như vậy là để bọn họ tới.”

“Tình cảm cần phải có sự bồi dưỡng. Nếu như tôi không thường xuyên xuát hiện trước mặt bọn họ, tôi sợ bọn họ sẽ quên mất cơn đau ở vết sẹo của bọn họ mất.” Cao Phong nhẹ nhàng cười một tiếng, nói một câu mang hàm ý sâu xa.

Thật ra, nghi thức lên kế nhiệm của gia chủ dòng họ Cao có thể tổ chức lớn, có thể làm lễ nhỏ.

Vốn đây là chuyện trong dòng họ, cho nên hoàn toàn không cần thiết để cho những thế lực nhỏ bé như thế này ở thành phố Đà Nẵng tới.

Chỉ có điều, Cao Phong đã quyết định rồi, muốn hoàn toàn nắm được thành phố Đà Nẵng trong lòng bàn tay, vậy thì không thể quá khiêm tốn được.

Thỉnh thoảng phải răn dạy những người đó một chút, mới có thể đảm bảo bọn họ sẽ không có suy nghĩ gì khác.

“Kim Thành, các cậu dẫn người ra đón khách mới một chút đi.”

“Cho dù như thế nào, chúng ta cũng không thể thua về phần lễ được.” Lâm Vạn Quân nhìn về phía đám người Cao Kim Thành vẫy vẫy tay.

“Vâng!”

Lúc này Cao Kim Thành cùng Cao Quang Minh còn có Lý Anh Quân đều đồng ý, sau đó đi về phía rìa bờ của hòn đảo trung tâm.

Mà trong lúc rảnh rỗi Long Tuấn Hạo và Liễu Tông Trạch cũng đi cùng đám người kia, cùng nhau xem trò hay.

Lúc đầu Cao Phong cũng muốn đi qua nhưng bị Lâm Vạn Quân cản lại.

“Cậu Phong, cậu đã trở thành người làm chủ nhà họ Cao, thân phận cho phép, cậu không cần phải đi tiếp đón bọn họ.”

“Hơn nữa, nếu nói một cách nghiêm túc thì bây giờ bọn họ cũng là người dưới trướng của cậu rồi.”

Cao Phong hơi đắn đo rồi cũng không đi nữa, ngồi yên tĩnh chờ ở một nơi gần đó.

Giờ phút này, từ phía trên nhìn xuống, một chiếc rồi lại một chiếc tàu đang tiến lại gần hòn đảo trung tâm.

Tàu còn chưa cập bờ, các ông lớn cầm đầu của thành phố Đà Nẵng kia đều đã nhanh nhẹn mang theo người thân, bà con dòng họ đứng ở trên boong tàu, nóng lòng không đợi thêm được nữa.

Ngày nay, địa vị của Cao Phong đã hoàn toàn xứng đáng để trở thành bá chủ trong thế lực ngầm và thương nghiệp của thành phố Đà Nẵng.

Tuy nói Cao Phong không dám nhúng tay vào chuyện bên trong của chính trị, nhưng ở trước mặt bọn họ, đương nhiên Cao Phong phải là người đứng đầu.

Có thể tới tham gia lễ kế nhiệm của người làm chủ nhà họ Cao, điều này không phải còn gọi là bọn họ cho Cao Phong mặt mũi nữa, mà điều này được gọi là Cao Phong cho bọn họ mặt mũi.

Cho nên, người nào cũng đều cảm thấy vô cùng nở mày nở mặt, cũng nghĩ rằng mình có thể tự mình tới đây, là đã có khả năng lôi kéo quan hệ với Cao Phong rồi.

Chỉ một lát sau, từng chiếc rồi lại từng chiếc tàu đều bắt đầu cập bờ, người trên tàu không đợi được mà đã bắt đầu lục tục xuống thuyền.

“Hội Đông Chiểu tới để chúc mừng cậu Kình Thiên.”

Người vừa tới chúc Cao Phong cũng là kẻ cầm đầu của hội Đông Chiểu, đi theo phía sau gã là hơn trăm tên vệ sĩ mặc áo đen, trên mặt gã ta có vẻ rất khách sáo, giọng nói vô cùng tôn kính.

Gã mang theo nhiều người như vậy, thì còn có ý gì khác ngoài tới thị uy với Cao Phong chứ.

Thật hài hước, thuộc hạ của Cao Phong có hơn mười ngàn tinh binh, sức lực cường tráng, đều là lực lượng vũ trang, hơn nữa còn được trang bị cả hàng nóng.

Ngay cả khi toàn bộ thành viên của hội Đông Chiểu đến, cũng không chịu nổi một phát bắn của binh sĩ Phong Hạo.

Cho nên lúc này nếu gã đó biết suy nghĩ thì căn bản sẽ không dám đùa giỡn linh tinh.

Không chỉ có gã mà còn có những thế lực ngầm của thành phố Đà Nẵng kia, chỉ trừ những người bị Cao Phong giết hết, những người khác toàn bộ đều đến, không hề ít.

“Hoan nghênh hoan nghênh, bàn ghế bên trong đã được sắp xếp xong, mọi người đừng khách sáo.”

Cao Kim Thành cùng Cao Quang Minh dẫn một đám người làm của nhà họ Cao, có lễ độ mà chào hỏi mọi người rồi ngồi xuống.

“Được! Chúng ta trước hết đi chúc mừng cậu Kình Thiên đã!”

Một đám người cầm đầu của thế lực ngầm ở thành phố Đà Nẵng, vội vàng chắp tay cười một tiếng sau đó đi tới chỗ Cao Phong ở bên này.

“Hôm nay là ngày vui của cậu Kình Thiên, chúc mừng chúc mừng, chúng tôi không tới trễ đúng không?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK