Trước một ngôi nhà to ở giữa doanh trại đóng quân, có một người đàn ông vạm vỡ khoảng ba mươi tuổi vẻ mặt lạnh lùng, đang nhìn mấy trăm người trước mặt.
“Chuyện ngày hôm nay vô cùng quan trọng, trăm ngàn lần không thể xảy ra rủi ro.”
“Trạm gác, binh sĩ tuần tra, tất cả đều dấy lên tinh thần cho tôi, canh phòng thật nghiêm ngặt.”
Người đàn ông vạm vỡ lạnh lùng quát, mấy trăm người vội vàng gật đầu, sau đó mỗi người đi sắp xếp thuộc hạ của mình.
Mà người đàn ông vạm vỡ kia nhìn mọi người rời đi xong, xoay người đi vào phòng.
“Thủ lĩnh Gorden.”
Người đàn ông vạm vỡ đi vào trong nhà, lúc này cúi đầu nói.
Trên vị trí đầu não, một người đàn ông khoảng gần bốn mươi nghe thấy thế hơi xua tay.
Người đàn ông này có bộ dạng của người phương Tây, đôi mắt sâu, đôi mắt màu lam, mái tóc vàng.
Dáng người cường tráng hơn người Việt Nam không ít.
Khiến người ta cảm thấy khủng bố chính là, vậy mà người đàn ông này chỉ có một lỗ tai.
Chỗ tai phải, hình như bị viên đạn bắn nát, để lại một vết sẹo vô cùng khủng bố.
Người này, đúng là thủ lĩnh đứng đầu của quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu, thủ lĩnh Gorden.
“Mọi chuyện đã sắp xếp xong chưa?”
Gorden gật đầu, sau đó nhíu mày hỏi.
“Thủ lĩnh Gorden, đều đã sắp xếp xong rồi.”
Người đàn ông vạm vỡ vội vàng gật đầu, giọng điệu cung kính báo cáo.
Gorden cúi đầu nhìn đồng hồ một lát, sau đó hơi híp mắt nói: “Nhìn thời gian, có lẽ bọn họ sắp tới rồi.”
“Thủ lĩnh Gorden, tôi đi ra ngoài đón thủ lĩnh Kell nhé?”
Người đàn ông im lặng một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi.
“Đón sao? Ha ha…”
Gorden hơi xua tay, trên mặt tràn ngập khinh thường.
Cho dù là Cao Phong hay là Kell, đều không đủ tư cách khiến Gorden này đi đón.
Đối với anh ta mà nói, Cao Phong chỉ là một con sơn dương đang đợi bị làm thịt.
Mà Kell, chỉ là một khẩu súng trong tay anh ta mà thôi.
“Dạ!”
Người đàn ông vạm vỡ không nói gì thêm, lúc này gật đầu đồng ý.
“Bọn họ có khỏe không, không chết đói đấy chứ?”
Gorden nghĩ một lát, lại hỏi một câu.
“Tôi đoán nhanh thôi, bọn họ chỉ ăn đồ của mình, đồ chúng tôi đưa qua, đều bị bọn họ đánh đổ hết.”
Người đàn ông nghe thấy thế có chút bất đắc dĩ, nhẹ giọng đáp.
“Ha ha, đây là biết tôi sắp đi bắt bọn họ, cho nên chuẩn bị lương khô trước cho mình sao?”
Gorden cười khẩy một tiếng, trên gương mặt tràn ngập khinh thường.
“Thuộc hạ không biết, nhưng theo người của chúng ta nói, hình như bọn họ muốn đến chùa dâng hương, cho nên chuẩn bị một ít đồ.”
“Nhưng mà cũng không có nhiều, hiện giờ bọn họ đã hai ngày không ăn cơm không uống nước, tôi đoán có lẽ sắp chết rồi.”
“Vừa rồi tôi đi nhìn thoáng qua bọn họ, đã hôn mê.”
Người đàn ông nghĩ một lát, cẩn thận báo cáo.
Gorden nghe thấy thế khẽ nhíu mày, nói: “Không thể để bọn họ chết được, phải nhét đồ ăn vào miệng bọn họ.”
“Ít nhất bây giờ bọn họ còn chưa thể chết được.”
Người đàn ông gật đầu bày tỏ mình đã hiểu, sau đó im lặng một lát mới nói: “Lão đại Gorden, vì sao anh không cho các anh em ăn mặn?”
“Người phụ nữ cực phẩm như vậy, thật sự là không gặp nhiều, rất nhiều anh em đều không kìm nén nổi nữa.”
“Trước đây chúng ta bắt phụ nữ về, không phải đều là tùy tiện làm sao?”
Người đàn ông kia không tin Gorden sẽ cải tà quy chính.
Người phụ nữ bị quân đoàn lính đánh thuê đẫm máu tóm được, gần như đều không có kết cục tốt nào.
Ngoại trừ người phụ nữ mà Gorden nhìn trúng kia, vậy mà hai tháng còn chưa cảm thấy chán cô ta.