Mục lục
Rể Quý Rể Hiền - Cao Phong - Kim Tuyết Mai
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3648


“Anh Phong đến rồi à? Mau lại đây.”


Long Tuấn Hạo ngẩng đầu nhìn thấy Cao Phong, vội vàng gọi anh tới.


Cao Phong gật đầu, đi đến hộp cát, xem hai người thảo luận.


“Anh Phong, em báo cáo anh.”


“Chiến lợi phẩm mà chúng ta thu giữ được đêm qua là 20.000 khẩu tiểu liên và 22.000 khẩu súng trường tự động.”


“Súng máy hạng nặng, hai nghìn khẩu, còn lại là vũ khí tầm nhiệt bán tự động.”


“Mẹ kiếp! Bọn cường đạo Nam Cương này chả ra sao, chỉ mang được máy thứ đồ hỏng này tới.”


Long Tuấn Hạo vẫn chưa thực sự hài lòng, khó chịu lẩm bẩm nói.


“Được rồi, những thứ này đều chẳng đáng gì?”


“Lấy được là tốt rồi, đừng quá tham lam.”


Cao Phong cười, không nói gì, cầm lấy bản đồ trong tay Liễu Tông Trạch.


Trên chiếc hộp cát bên cạnh, toàn bộ Tam Giác Vàng đều được cắm cờ nhỏ màu đỏ.


Điều này tượng trưng rằng, hiện giờ toàn bộ Tam Giác Vàng đều nằm trong tay họ.


“Từ biên giới Tam Giác Vàng về phía nam khoảng 10km chính là vùng đất hỗn loạn Nam Cương.”


“Tiếp theo, chúng ta cần phải qua đó để thăm dò chúng.”


Cao Phong nhìn bản đồ, lại đưa tay gẩy gẩy bàn cát vài lần, bình tĩnh nói.


“Anh Phong, hai tập đoàn chúng ta hợp lại với nhau, cho dù trừ đi số tù binh đó thì binh lính còn lại cũng gần hai mươi vạn người.”


“Hai mươi vạn binh này mà xuất ra, thì tuyệt đối sẽ đánh cho bọn chúng tan tác, liên tục tháo chạy.”


“Chúng ta một đường quét sạch. Đến lúc đó là ai chặn giết ai?”


Long Tuấn Hạo nở nụ cười phấn khích, vừa nói vừa xoa xoa lòng bàn tay.


Dáng vẻ nóng lòng, dường như không thể đợi được nữa.


Nhưng Cao Phong và Liễu Tông Trạch vẫn không hề nói gì, hai người nhìn đều nhìn vào tên ngốc Long Tuấn Hạo.


Nụ cười trên mặt Long Tuấn Hạo dần cứng lại, sau đó anh xoa xoa hai má lẩm bẩm: “Đúng vậy, em biết chuyện này là viển vông. Em chỉ tiện miệng nói khoác vậy thôi. Các anh sắp xếp đi.”


Liễu Tông Trạch dở khóc dở cười, nói: “Nếu mà đơn giản như thế, anh Phong đâu cần bố trí phức tạp như này, đâu cần tốn bao nhiêu nơ-ron thần kinh để suy nghĩ.”


Long Tuấn Hạo gật đầu, nói: “Chuyện này em hiểu, em chỉ muốn tạo ra chút vui vẻ thôi.”


Cao Phong đưa tay tùy ý chấm vài điểm vào bản đồ, nhè nhẹ nói: “Đừng lo lắng, sẽ có lúc các cậu vui vẻ đánh một trận.”


“Là sao? Anh Phong, anh lại có kế hoạch gì sao?”


Long Tuấn Hạo nghe xong, vẻ mặt vô cùng hưng phấn.


“Cũng có một kế hoạch, nhưng còn phải xem khả năng thành công.”


“Tới lúc đó hãy nói.” Cao Phong từ từ quay đi.


“Anh Phong, vậy tiếp theo chúng ta làm thế nào?”


“Tôi cho rằng, Đức Khánh này mới chỉ quen biết chúng ta có vài ngày ngắn ngủi mà đã đồng ý giúp đỡ chúng ta, điều này chắc chắn là vì khối tập đoàn Phong Hạo.”


“Vì thế tôi nghi ngờ, bọn họ có lẽ là đã nhận được chỉ thị.” Liễu Thiên Trạch nhíu mày, thận trọng phân tích kỹ càng.


“Cậu nói đúng, đây chính là lý do vì sao nhất định không thể động tới khối tập đoàn Phong Hạo.”


Cao Phong khẽ gật đầu, nói: “Bọn cường đạo Nam Cương rất xảo trá, hơn nữa có có thể có thế lực khác đứng sau.”


“Vì thế tiếp theo chúng ta càng phải cẩn thận, thận trọng từng bước một.”


Long Tuấn Hạo ban đầu gật đầu, sau đó lại nói: “Anh Phong, em vẫn cảm thấy để khối tập đoàn Vũ Nặc nuốt chửng khối tập đoàn Hạo Phong là thích hợp nhất.”


“Cho dù sau này bọn họ có điều tra ra, khối tập đoàn Vũ Nặc chính là của anh, nhưng lúc đó gạo đã nấu thành cơm, bọn họ có biết được thì cũng có sao?”


Nghe những lời này, Cao Phong khẽ vẫy vẫy tay.


“Không được! Việc này tôi đã sớm nghĩ tới rồi.”


“Nếu như có thể thực hiện được, thì trong trận chiến tối qua tôi đã phát ra thông tin, chiếm lấy khối tập đoàn Phong Hạo rồi.”


“Nhưng, chuyện này tôi có chút sơ xuất, địa bàn và ảnh hưởng của khối tập đoàn Phong Hạo quá lớn.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK