Đội trưởng nhìn thoáng qua chàng trai da ngăm đen, mở miệng hỏi.
“Đúng vậy, Đội trưởng, tháng sau sẽ xuất ngũ, haizz…”
Động tác Hai Trương khẽ dừng lại, sau đó mạnh mẽ giật giật khóe miệng cười nói.
“Được! Cậu ở bên này cũng canh gác được mấy năm rồi, đã đến phải lúc trở về thăm gia đình rồi, tôi nghe nói trong nhà cậu, cậu là đứa con duy nhất.”
Đội trưởng cắn răng, cũng lộ ra một tia tươi cười.
“Ừm… Chủ yếu là vì em gái của anh đã đợi chờ tôi nhiều năm rồi, tôi mà không trở về, cha mẹ cô ấy chắc sẽ gả cô ấy cho người khác mất. ”
Hai Trương cười hi hi, lộ ra hàm răng trắng.
“Được rồi! Trở về đi, trở về đi.”
Đội trưởng trầm mặc mấy giây, vẫn khoát tay nói.
“Đội trưởng, anh yên tâm, chỉ cần lúc nào cần đến tôi, lúc nào tôi cũng sẽ trở lại.”
“Chỉ cần bên này triệu tập, tôi sẽ là người đầu tiên trở lại.”
Hai Trương lập tức đứng thẳng, nhìn về phía mọi người giọng nghiêm túc nói.
Mọi người lắc đầu cười, sau đó mỗi người vỗ vỗ bả vai Hai Trương, sau đó phân ra đứng canh.
“Hãy cảnh giác! Gần đây bên phía Tam Giác Vàng bên đó tình hình rất căng, không biết đã xảy ra chuyện gì.”
“Chuyện bên kia không liên quan gì đến chúng ta, nhưng bên chúng ta, nhất định không thể để kẻ không phận sự nào được bước vào.”
Đội trưởng quát lớn một tiếng, mọi người lập tức gật đầu nói rõ.
Mà Hai Trương, thì đứng trước cột mốc biên giới.
“Người bạn đồng hành, tôi đã bảo vệ mày mấy năm rồi đó.”
“Tháng sau tôi sẽ phải đi rồi, khoảng thời gian cuối cùng này, tôi sẽ đứng bên cạnh mày, sẽ bảo vệ mày thêm vài ngày nữa nhé.”
Ánh mắt Hai Trương hơi đỏ hoe, nhìn bia cột mốc biên giới hai mét trước mắt, xúc động trong lòng dâng trào.
“Ê, Ê chặn lại, đừng để nó chạy!!”
Cũng chính trong lúc này, xa xa bỗng nhiên truyền đến một tiếng mắng chửi.
Đám người Hai Trương theo bản năng nhìn về phía bên kia.
Chỉ thấy có một nhóm trăm người, đang chạy như điên, mà phía trước bọn họ, chính là một con thỏ rừng màu xám đang chạy.
Đám người Hai Trương hơi híp mắt, trong lòng càng nhịn không được nảy sinh ra tức giận.
Những bọn côn đồ Nam Cương này, chính là kẻ thù lớn nhất của bọn họ.
Những chiến sĩ Việt Nam ở biên giới này, không biết có bao nhiêu người, bị bọn hắn khiêu khích, sau đó đều bị chết trong tay bọn họ.
“Hô!”
Hai Trương hít sâu một hơi, không nhìn bên kia nữa.
“Phịch! Phịch! ”
“Mẹ kiếp, không bắn trúng được! Đuổi theo!”
Hơn một trăm bọn côn đồ Nam Cương đuổi theo con thỏ.
Mà không thể ngờ con thỏ rừng, lại chạy về phía Hai Trương.
“Vèo!”
Con thỏ rừng này vọt qua chân của Hai Trương, chạy vào lãnh thổ Việt Nam.
“Mẹ kiếp! Đuổi theo!”
Trong hơn một trăm bọn côn đồ, thanh niên dẫn đầu chửi mắng một tiếng, sau đó trực tiếp xông qua biên giới.
“Dừng lại!”
“Trong lãnh thổ Việt Nam,người không phận sự cấm vào.”
Đội trưởng lập tức tiến lên, đứng ở bên trong biên giới, nói với bọn hắn.
“Bọn tao chỉ đi vào bắt một con thỏ thì thôi mà.” Thanh niên dẫn đầu liếc nhìn đội trường một cái, trên mặt tràn đầy khinh thường.
Mà Đội trưởng không nói một lời, cứ như vậy mặt không chút thay đổi chắn ở phía trước.
“Mẹ kiếp, ý mày là sao? Gây sự có phải không? ”
Hơn một trăm bọn côn đồ, phẫn nộ nhổ một ngụm nước bọt.