“Khối tập đoàn Phong Hạo này nhất định đã biết chuyện chúng ta liên minh với nhau. Cho nên họ cảm thấy mười nghìn người có hơi không đủ dùng, vì thế mới phái thêm một vài người nữa tới. Nhưng bọn họ lại không nghĩ đến, ngài John sẽ khoanh tay ngồi nhìn hay sao? Ha ha! Mau qua đó giết địch, cướp đầu người thôi! Hôm nay, cho dù khối tập đoàn Phong Hạo có tới bao nhiêu người thì chúng ta vẫn sẽ giết sạch không còn một ai!” Đức Khánh vừa nói, vừa thúc giục mọi người đẩy nhanh tốc độ.
“Nhưng ngài Đức Khánh, chúng ta có hai đại liên minh ở gần với phía Tam Giác Vàng. Hơn nữa trong doanh địa liên minh cũng chỉ có một vài người ở lại canh chừng. Nếu khối tập đoàn Phong Hạo mạnh mẽ tấn công, thì chỉ sợ những người đó của chúng ta không thể chống đỡ được mất.” Có một người trung niên hơi nhíu mày, không nhịn được mà nhắc nhở một câu.
Dù sao thì những chiến sĩ ở lại canh chừng doanh địa, vốn đều là thuộc hạ thuộc quyền quản lý của ông ta. Đức Khánh không đau lòng nhưng ông ta thì có.
“Hừ! Mấy nghìn người thì đã làm sao? Miễn là chuyến vây quét này của chúng ta thuận lợi, thì có thể chém chết mấy chục nghìn người của khối tập đoàn Phong Hạo! Đây là một cơ hội tốt biết bao nhiêu? Tôi nói cho ông biết, chúng ta tuyệt đối đừng để bị bọn họ làm phân tán lực chú ý, hãy lấy đại cục làm trọng, dùng mấy nghìn người để đổi lấy tính mạng của mấy chục nghìn kẻ địch, là đáng giá!” Đức Khánh cười lạnh một tiếng, nói một cách nghiêm túc.
Người trung niên kia hơi cắn răng, sau đó vẫn không thể không gật đầu đồng ý.
Nếu có thể dùng mấy nghìn người làm mồi nhử để đổi mấy chục nghìn người của khối tập đoàn Phong Hạo… Vậy đó chính là thả con săn sắt bắt con cá rô, tuyệt đối chỉ có lời mà không lỗ!
Vì vậy bốn liên minh của Đức Khánh đều cùng tập trung về phía tây bắc. Lại thêm mấy người John nữa, hàng trăm nghìn người cùng nhau lên đường, trực tiếp bao vây toàn bộ góc tây bắc. Cho dù khối tập đoàn Phong Hạo có mạnh đến đâu, thì chỉ sợ lần này có mọc thêm cánh cũng không chạy thoát được.
Cho dù bọn họ tới ba mươi nghìn người hay là năm mươi nghìn người, thậm chí là một trăm nghìn người thì vẫn sẽ bị diệt toàn quân!
…
Đám người Đức Khánh vừa mới đi, thì Long Tuấn Hạo đã dẫn tám nghìn chiến sĩ bắt đầu đánh úp doanh địa của bọn họ.
Lúc này, trong doanh địa của Đức Khánh chỉ còn lại không đến ba nghìn người đóng giữ. Cho dù là người đóng giữ ở hai doanh địa cộng lại thì vẫn chưa đến sáu nghìn người. Dưới tình huống như vậy, bọn họ hoàn toàn khó có thể ngăn cản được sự tiến công của đám người Long Tuấn Hạo.
“Các anh em, giết cho tôi! Tôi đã từng nói, cường đạo Nam Cương động vào một người của chúng tôi, thì tôi sẽ giết mười nghìn người của bọn họ. Động vào mười người của chúng tôi thì tôi sẽ giết sạch cường đạo Nam Cương bọn họ. Đàn ông con trai, một ngụm nước bọt bằng một cái hố, cho nên, con mẹ nó đừng phí lời làm gì, giết cho tôi!” Long Tuấn Hạo cầm chiến đao trong tay, đột nhiên vung xuống.
“Xông lên! Giết!”
Tám nghìn chiến sĩ Phong Hạo trong nháy mắt máu nóng dồn lên não, cầm súng mà tiêu diệt.
“Tằng tằng tằng tằng!”
“Bằng bằng bằng bằng!”
Những viên đạn giống như cuồng phong bão táp, đột nhiên ùn ùn kéo đến.
Những cường đạo Nam Cương đóng giữ ở trong doanh địa vẫn chưa biết bọn họ đã bị vứt bỏ, mà nhấc súng bắt đầu phản kháng. Nhưng đối mặt với sự tấn công điên cuồng của đám người Long Tuấn Hạo, bọn họ làm sao có thể ngăn cản được chứ?
Chưa đến mười phút, Long Tuấn Hạo đã dẫn người xông vào trong doanh địa liên minh, rồi bắt đầu chém giết khắp nơi.
“Mẹ nó! Giết hết tất cả những người không đầu hàng cho tôi!” Long Tuấn Hạo mặc áo chống đạn trên người, đầu đội mũ chống đạn, hét lớn một tiếng ra xung quanh.
“Anh Long, còn người đầu hàng thì sao?” Có người hét một tiếng.
“Người đầu hàng… cũng giết chết luôn đi!” Anh ta quay đầu lại một cách ngạo nghễ, vung tay bắn thêm một băng đạn nữa.
Trong phút chốc, trong doanh địa chiến hỏa không ngớt, tiếng kêu thảm thiết vang lên khắp bốn phía.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi, trong ngoài doanh địa đã bị thanh trừng sạch sẽ.
“Nhanh lên một chút, mau tìm kho binh hỏa của bọn họ, có thể ôm được cái gì thì ôm đi, không thể ôm được thì cứ đập nát.” Long Tuấn Hạo vừa đứng trên cao, cầm kính viễn vọng quan sát tình hình, vừa thúc giục mọi người.
Chiến sĩ Phong Hạo nhận lệnh, trực tiếp tìm thấy khu vực lưu trữ vũ khí của cường đạo Nam cương, sau đó lấy đi mà không hề khách sáo.
“Động tác nhanh một chút! Bọn họ sắp tới phía tây bắc rồi, để xem chúng ta có thể thuận tiện thu thêm một khu vực nữa được hay không, có thể thu được thì thu, không thể thu được thì chúng ta rút.” Long Tuấn Hạo lại ra lệnh, sau đó cũng xông vào trong phòng, cướp được hai vũ khí rồi chạy.
Những chiến sĩ Phong Hạo khác cũng chẳng người nào thèm khách sáo.