“Người ta nói con người phải có lòng tự trọng, thà đứng đấy chết còn hơn phải quỳ gối sống.”
“Ha ha…”
“Hôm nay, tôi chỉ muốn nhà họ Đặng của ông, hết người này đến người khác phải quỳ xuống nhận lấy cái chết!”
Lời nói của Cao Phong khiến cho đám người nhà họ Đặng đang quỳ trên mặt đất kia đều kích động, trong lòng lộp bộp một tiếng.
Quỳ xuống cũng khó mà thoát khỏi cái chết?
Hành động của Cao Phong không chỉ phá hủy lòng tự trọng của bọn họ, mà còn muốn lấy đi mạng sống của bọn họ nữa!
“Cậu sẽ phải hối hận! Nhất định cậu sẽ phải hối hận!”
Ông cụ Đặng giận dữ đến mức cả người run lên, duỗi ngón tay ra chỉ vào mặt Cao Phong, lớn tiếng mắng mỏ.
“Ha ha…”
“Hối hận thì làm sao chứ?”
“Ít nhất thì cũng sẽ không phải nhìn thấy nhà họ Đặng các người nữa.”
“Cao Phong tôi đây sẽ tự tay tiễn các người lên đường.”
Cao Phong cười lạnh, sau đó chậm rãi cất bước đi về phía một đám người nhà họ Đặng đang quỳ trên mặt đất.
“Cậu! Cậu!”
Ông cụ Đặng bắt đầu lui lại theo bản năng, chỉ tay vào Cao Phong không ngừng kêu lên.
“Cạch.”
Thanh đao Cao Phong cầm trong tay lạ bỗng nhiên dừng lại.
“Trong số những người tới thành phố Hà Nội, có một thanh niên mặc đồ đen đã tiêm hai mũi thuốc mê vào bụng dưới của vợ tôi.”
“Anh ta ở đâu?”
Ánh mắt Cao Phong bình tĩnh, trong giọng nói không có một tia cảm xúc.
“Tôi không biết.” Ánh mắt của ông cụ Đặng lấp lóe.
“Anh ta đâu?” Cao Phong quay đầu nhìn đám người nhà họ Đặng.
“Anh ấy ở đây, anh ấy đang ở phòng y tế phía sau.”
“Những thứ này không liên quan đến chúng tôi, Cao Phong, người là do đám giúp việc kia bắt…”
“Chúng tôi, chúng tôi cũng không hề đánh Kim Tuyết Mai…”
Người nhà họ Đặng vội vàng tranh nhau chen lấn giải thích cho Cao Phong.
“Ha ha…”
Trên mặt Cao Phong mang theo một nụ cười lạnh lùng, nhưng lại coi như không nghe thấy những lời cầu xin thương hại tha thứ này.
Rồng có vảy ngược, nếu chạm vào chắc chắn sẽ phải chết.
Một người xúc phạm, liên luỵ đến chín gia tộc!
Cho dù bọn họ không hề tự tay đánh Kim Tuyết Mai nhưng bọn họ cũng đã cấu kết với nhau để làm việc xấu.
Tha thứ?
Không bao giờ.
“Dẫn anh ta đến đây.” Cao Phong thốt ra ba chữ.
“Vâng, vâng vâng vâng!”
Đám người giúp việc nhà họ Đặng kia lập tức vội vàng gật đầu, chạy về phía đằng sau.
Mệnh lệnh của Cao Phong lúc này còn có hiệu quả hơn cả mệnh lệnh của ông cụ Đặng.
Trong quá trình này, Cao Phong lẳng lặng chờ đợi.
Người đáng chết, một người cũng không thể thiếu.
Ngay sau đó, mấy tên người giúp việc nhà họ Đặng dẫn một thanh niên mặc áo đen đi tới.
Sắc mặt của thanh niên áo đen tái nhợt, ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ, bước đi trên đường khập khiễng.
Đôi mắt Cao Phong hơi híp lại.
Kiều Thu Vân nói với mình rằng trên đùi người thanh niên kia đã bị cô cắn một cái.
Để Cao Phong dùng cái này để xác nhận phân biệt thanh niên áo đen kia.
Lúc này nhìn tư thế bước đi của thanh niên áo đen, trong lòng Cao Phong đã có thể chắc chắn.